Tui Là Cục Cưng Nhà Họ Phạm

Chương 12: Học dở quá, bị đúp một năm



Tháng 12 thành tích thi cuối học kỳ một cũng đã có. Từ sáng sớm cán bộ nhà trường đã dán bảng xếp hạng thành tích lên biển thông báo toàn trường. Đám học sinh tụ tập đông kín trước bảng thông báo tìm tên mình, dù sao đây cũng là thứ quyết định xem bọn chúng có thể bước qua năm mới an toàn hay không. Nếu điểm cao thì là con cưng của ba mẹ, điểm thấp thì có khi tết này còn chẳng vào nổi cửa nhà. Vậy nên hành lang hôm nay lúc nào cũng nhộn nhịp trong tiếng than vãn và vui mừng.

Đăng Minh, người có phụ huynh không quan trọng thành tích và Gia Bảo, người có phụ huynh cũng như không, bình thản ngồi trong lớp đến tận giờ tan học mới ra coi thông báo.

Gia Bảo bị học lệch khá nặng, các môn tự nhiên của cậu đều đạt điểm tối đa nhưng môn xã hội thì hẻo không chịu nổi. Ngữ văn được 5 điểm một phần do chữ đẹp và trình bày gọi gàng nên giáo viên châm chước cho đạt điểm trung bình, chứ phần đọc hiểu thì xác định sai phương thức biểu đạt, có bốn câu thì làm sai hết hai câu, phần làm văn càng không nói nổi, diễn đạt kém, viết rất ngắn, có mấy chỗ còn lạc đề. Môn Sử, Địa do cậu đi làm thêm nên không có thời gian học bài nhiều trộm vía cái 6 điểm cái 7 điểm. Tiếng Anh là thảm nhất, lúc đó Đăng Minh vẫn chưa dạy kèm tiếng Anh cho Gia Bảo, cậu thi được 2 điểm rưỡi, thật sự là bị mất gốc rất nặng. May mà có bốn con 10 từ Toán, Lý, Hoá, Sinh kéo điểm lại nên Gia Bảo an toàn xếp thứ 17 toàn khối.

Gia Bảo xem của mình xong thì liền tìm tên Đăng Minh, cậu lướt từ trên xuống dưới đều không thấy tên hắn đâu, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở hạng thứ 120.

“…”

Khối lớp 9 trường cấp hai đảo Thuỷ Hoa có 121 người, người thứ 121 là Đinh Mạnh đã bỏ học, Đăng Minh xếp thứ 120…

Toán 0,4, Lý, Hoá, Sinh đều được 0,5 tất cả môn xã hội đều dưới 5 điểm. Điều khiến Gia Bảo sốc nhất là tiếng Anh mà Đăng Minh giỏi nhất cũng chỉ có 2 điểm, còn thấp hơn cả cậu.

“Đăng Minh à…” Gia Bảo chỉ vào điểm tiếng Anh của Đăng Minh nghiêm túc nói: “Cậu muốn phúc khảo không?”

Mấy môn khác thì không nói, dù sao trong lớp cậu chỉ thấy Đăng Minh ngủ và làm việc riêng, nên thành tích như vậy có lẽ là bình thường, nhưng tiếng Anh của hắn rất tốt, Gia Bảo đã kiểm chứng rồi.

Đăng Minh trông vẫn rất thư giãn, hắn đút tay vào túi lắc đầu: “Không cần, tôi thấy điểm này đúng rồi.”

“Nhưng…” Gia Bảo há hốc nói không nên lời, đúng là đúng thế nào chứ? Đăng Minh liếc qua cái đề tiếng Anh cũng biết là cậu sai câu nào, giọng đọc tiếng Anh của hắn còn hay hơn người bản xứ, mỗi khi cậu thấy hắn coi phim, đọc sách tiếng Anh đều không cần phụ đề, phiên dịch. Vậy mà được 2 điểm tiếng Anh là cái trò đùa gì?

Còn 0,4 và 0,5 nữa? Khoanh lụi cũng không xui đến vậy đi?

“Hôm đó tôi hơi mệt, phát huy không tốt.” Đăng Minh giải thích qua loa như thế.

“Cậu… ổn không?” Gia Bảo ngập ngừng nói: “Tớ dạy kèm cho cậu nhé?”

“Không cần, lo chuyện của cậu đi.” Đăng Minh thẳng thừng từ chối.

“Cậu đã nói sẽ cùng tớ đi khỏi đây mà? Chúng ta là bạn đồng hành của nhau cơ mà?” Gia Bảo nắm lấy cánh tay Đăng Minh ra sức thuyết phục: “Để tớ dạy cho cậu nhé? Mấy môn tự nhiên tớ học được lắm.”

Thành tích của Đănh Minh không tốt, mấy đứa trong lớp lại càng đồn đại về hắn khó nghe hơn. Nào là Đăng Minh là con ngoài giá thú, nào là không được người nhà xem trọng, nào là vì thành tích kém nên bị đuổi đến đảo Thuỷ Hoa cho đỡ xấu mặt gia đình. Thêu dệt, dựng chuyện cỡ đó nhưng xui xẻo là Gia Bảo tin thật, có một ngày cậu đánh bạo hỏi Đăng Minh về gia đình hắn, hắn không mặn không nhạt đáp “tôi bị đuổi rồi”, xâu chuỗi việc hắn ở một mình trong căn biệt thự Đông Dương, Gia Bảo không thể không tin mấy tin đồn kia là thật.

“Nhé? Đăng Minh? Điểm của cậu cứ như thế này thì ngay cả tốt nghiệp cũng không được chứ đừng nói đến việc đậu trường cấp ba ở thủ đô.”

Ánh mắt của Gia Bảo vô cùng lo lắng, gương mặt rất nghiêm túc khi đưa ra lời đề nghị.

Đăng Minh trông không để tâm đên chuyện mình bị điểm kém chút nào, hắn đưa tay lên nhéo má Gia Bảo một cái, lực tay rất nhẹ, dù biết da thịt người này dễ bị hằn đỏ nhưng mỗi khi cậu nhìn chằm chằm vào hắn, hắn lại nhớ đến cảm xúc non mềm khi chạm vào làn da kia. Hắn luôn không nhịn được.

“Dễ thương thế? Cậu lo cho tôi à?”

“Vậy được.” Đăng Minh cười hơi lưu manh nói: “Cậu dạy tôi đi.”

......................

Giờ ra chơi của ngày hôm sau Gia Bảo bị giáo viên ngữ văn gọi lên văn phòng quạt cho một trận. Giáo viên ngữ văn này mới từ thành phố về, không biết là ai tố cáo mà giáo viên chủ nhiệm cũ của cậu đã bị đình chỉ do dung túng cho hành vi bạo lực học đường trong lớp nên giáo viên ngữ văn hiện tại cũng đang là chủ nhiệm mới của lớp cậu. Cô rất trẻ, hơi nghiêm khắc nhưng rất tận tâm với học sinh, tụi nó gọi cô là cô Hoa.

Cô Hoa mắng Gia Bảo xong thì đưa cho cậu mấy cuốn sách tham khảo tuyển chọn, đứa nhỏ này trong lớp ngoan ngoãn, lễ phép, học hành cũng rất siêng năng chăm chỉ, cô nghe mấy giáo viên khác nói hoàn cảnh gia đình của cậu không tốt, đi học thường xuyên bị bạn bè cô lập, bắt nạt nên cô có phần hơi thiên vị đứa nhỏ này hơn một chút. Ai ngờ cậu dở môn nào không dở lại học dở đúng môn của cô, rõ ràng là trong lúc cô dạy thấy đứa nhỏ này lúc nào cũng lắng nghe chăm chú, bài tập về nhà làm không xót cái nào vậy mà lúc nào chấm bài của cậu cũng khiến cô tức điên.

“Về đọc thêm sách cho tôi, bài kiểm tra một tiết sắp tới còn làm thành cái dạng này nữa thì xong với tôi.”

Gia Bảo đang tính ôm sách về thì cô Hoa gọi cậu lại lần nữa.

“Đây là hồ sơ khám sức khoẻ, tuần sau trường sẽ tổ chức khám sức khoẻ định kỳ. Em mang về lớp luôn đi.”

Gia Bảo nhận tập hồ sơ khám sức khoẻ, tập hồ đầu tiên là của Đăng Minh, đập vào mắt Gia Bảo là ngày tháng năm sinh của hắn.

Lúc Gia Bảo trở về lớp thấy Đăng Minh đang chơi game. Trên bàn cậu có thêm một chai sữa bò nguyên chất.

“Đăng Minh à.”

Đăng Minh đang tập trung không để ý đến giọng điệu khác thường của Gia Bảo.

“Sữa mua cho cậu đó, uống đi.”

“Cảm ơn cậu, nhưng mà…” Gia Bảo ngồi xuống ghế nhìn hắn hỏi: “Cậu… mười lăm tuổi rồi hả?”

Tay đang chơi game của Đăng Minh khựng lại một nhịp, nhanh chóng bị team địch kết liễu.

“Sao cậu biết?”

“Tớ vô tình thấy trên hồ sơ khám sức khoẻ.”

“Ừ.” Đăng Minh vô tư nói: “Học dở quá, bị đúp một năm.”

Trên mặt hắn còn không có chút gợn sóng nào.

Gia Bảo hít một hơi thật sâu, đợi Đăng Minh chơi game xong cậu đặt một tay lên mu bàn tay hắn, chân thành nói: “Cậu đừng lo, lần này tớ sẽ giúp cậu. Chúng ta phải cùng nhau tốt nghiệp rồi đến thủ đô nhé?”

Tim Đăng Minh như bị cào nhẹ một cái, người này càng lúc càng dễ thương rồi có phải không?

Chai sữa bò trên bàn đã được Đăng Minh mở nắp sẵn. Gia Bảo chỉ cần vặn nhẹ là mở được nắp chai.

“Đăng Minh, nhìn nè, họ đang có chương trình trúng thưởng. Chỉ cần viết thư đánh giá sản phẩm gửi cho họ, nếu may mắn sẽ nhận được điện thoại.” Gia Bảo suy nghĩ nếu như cậu trúng thưởng sẽ tiết kiệm được một khoản tiền, hiện tại cậu vẫn chưa mua điện thoại do chưa đủ tiền.

Đăng Minh mỉm cười: “Thế à? Vậy cậu viết đi.”

“Nhưng mà họ nói sẽ liên hệ qua email hoặc qua số điện thoại nếu trúng thưởng, tớ không có…”

“Vậy thì dùng số điện thoại của tôi.”

Gia Bảo nghe vậy thì nghiêm túc viết một bức thư đánh giá.

Hai ngày tiếp đó một tin nhắn “chúc bạn may mắn lần sau” của hãng sữa gửi đến số điện thoại của Đăng Minh. Hắn bình tĩnh xoá tin nhắn rồi giả bộ bất ngờ nói với Gia Bảo.

“Nhóc con, cậu trúng thưởng rồi nè. Bọn họ mới gọi cho tôi.”

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***