Tui Là Cục Cưng Nhà Họ Phạm

Chương 18: Ông già Noel



Gia Bảo càng chơi càng điêu luyện, hoặc do là vì quá sợ cảm giác tim đập loạn mỗi khi Đăng Minh chạm tay với Đăng Minh, nên từ đầu đến cuối cậu đều không hề mất lái. Mấy trận sau liên tiếp giành được top một.

“Gia Bảo, cậu hack à?” Tống Sâm than vãn nói, từ đầu đến giờ hắn chưa thắng một ván nào.

“Mày chơi gà còn nói người ta hack.” Triệu Quân châm chọc nói.

Gia Bảo đưa điều khiển cho Đăng Minh, lúc Đăng Minh nhận lấy, ngón tay hơi chạm vào tay cậu, cảm giác tim đập thình thịch lúc nãy lại quay về.

Bốn người chơi game đến tận hai giờ sáng. Sau đó cùng viết thiệp treo lên cây thông giáng sinh. Bên dưới cây thông, Đăng Minh cũng đã chuẩn bị rất nhiều hộp quà để chơi trò bốc quà.

Triệu Quân và Tống Sâm thừa biết là Đăng Minh làm mấy cái trò mang tính nghi thức này là vì ai, bình thường bọn họ rủ hắn chơi trò đổi quà đêm giáng sinh, hắn còn chê bọn họ trẻ con. Bây giờ thì lại bày ra không sót trò nào.

Triệu Quân và Tống Sâm nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn về phía Gia Bảo đang say sưa viết thiệp. Cùng nhau thống nhất im lặng, không vạch trần thằng bạn nối khố trước mặt cậu.

Đăng Minh đã chuẩn bị 16 hộp quà, trong đó có mấy hộp quà rỗng, hình thức bốc quà là quay vòng quay may mắn, quay đến tên ai người đó sẽ được bóc trước.

Trước khi chơi Đăng Minh nhắn vào nhóm ba người của hắn với Tống Sâm và Triệu Quân: “Mấy hộp quà có ruy băng xanh và vàng đều rỗng, tụi mày bốc hết đi.”

Đại ý là muốn bạn thời thơ ấu bốc hết hộp rỗng để “bạn thân” mới của hắn lấy được quà.

Tống Sâm thả phẫn nộ vào tin nhắn của Đăbg Minh.

Tống Sâm: “@Đăng Minh, mày được lắm thằng choá.”

Triệu Quân cho Tống Sâm một cái icon mặt cười khinh: “Mày có bóc thật, cũng không tới lượt mày nhận quà đâu.”

Cuối cùng Gia Bảo thắng được nhiều quà nhất, mỗi khi quay đến tên cậu, cậu đều may mắn không bốc trúng hộp rỗng.

“A! Lại là hộp quà.” Cậu kêu lên thích thú.

Tống Sâm thầm nghĩ, đương nhiên đó là hộp quà, có bấy nhiêu hộp rỗng hắn và Triệu Quân đã bốc hết rồi.

Món quà cuối cùng cậu bóc ra là một phiếu nhận xe đạp, Đăng Minh đã đặt mua chiếc xe này tại cửa hàng rồi, nhận được phiếu thì chỉ cần gọi người ta giao xe đến là xong.

“Đăng Minh, tớ không nhận cái này được.” Gia Bảo đưa phiếu nhận xe cho Đăng Minh: “Cái này quá quý giá.”

Tống Sâm ngồi bên cạnh giật cả mình, lúc nãy Gia Bảo bóc được giày thể thao phiên bản giới hạn, áo khoác thuộc bộ sưu tập mùa đông mới nhất của Gucci, đồng hồ điện tử được custom riêng của một thương hiệu nổi tiếng, nếu không phải Đăng Minh là khách VIP thì xếp hàng đợi để được đặt custom chắc phải dài hơn một năm rưỡi. Nhưng Gia Bảo chỉ cảm thấy chiếc xe đạp kia rất mắc tiền.

“Gia Bảo, cậu không được từ chối món quà của người khác vào đêm giáng sinh.” Triệu Quân lên tiếng giúp Đăng Minh, đằng nào thì thằng bạn hắn cũng đã phải tốn rất nhiều công sức và chiêu trò để tặng quà cho người ta.

“Đúng, cậu không được từ chối.” Tống Sâm bịa chuyện nói: “Đăng Minh không tốn bao nhiêu tiền đâu. Nhưng nếu cậu từ chối món quà của nó vào đêm giáng sinh… nó sẽ gặp xui xẻo!”

Tống Sâm và Triệu Quân nói qua nói lại một hồi cuối cùng Gia Bảo đành phải nhận quà.

Đăng Minh cảm thấy từ sáng đến giờ đây là lúc hai thằng bạn hắn đáng dùng nhất.

......................

Biệt thự Đông Dương có ba phòng ngủ, một chính, hai phụ. Vì cậu chủ Tống và cậu chủ Triệu đã chiếm mất cả hai phòng nên Gia Bảo chỉ có thể ngủ chung với Đăng Minh.

“Đăng Minh, hôm nay tớ vui lắm.” Trong bóng tối chỉ có chiếc đèn ngủ và ánh mắt Gia Bảo là đang phát sáng, cậu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”

Gia Bảo chưa từng đón giáng sinh, hôm nay cậu mới biết vì sao mọi người lại mong chờ ngày này đến như vậy. Cảm giác được quây quần bên nhau cười nói vui vẻ, thật sự rất hạnh phúc.

“Ừm, cậu ngủ đi.” Đăng Minh ấm áp nói: “Chúc ngủ ngon và giáng sinh vui vẻ nhé.”

“Chúc giáng sinh vui vẻ Đăng Minh.”

Gia Bảo đã nhắm mắt, muốn đi ngủ rồi nhưng sau đó cứ loay hoay mãi không yên.

“Cậu lộn xộn cái gì?”

Gia Bảo chạm tay sờ nhẹ lên chiếc giường:

“Chiếc giường này êm thật, tớ không quen lắm.”

“Mỏi lưng hả?”

“Không phải… chỉ là cảm giác giống như được nằm trên mây…”

“Vậy thì ngài nên ngủ đi.”

Chiếc giường của Đăng Minh rất lớn, mềm mại và êm ái, ngay cả gối cũng vậy, vừa nằm lên đầu Gia Bảo đã được nâng đỡ bởi cả ngàn chiếc lông vũ, khiến Gia Bảo từ trước giờ chỉ quen nằm trên sàn nhà, có cảm giác rất kì lạ. Lúc đầu Gia Bảo lo sợ cậu sẽ không ngủ được, vì đây là lần đầu tiên cậu ngủ lại ở nhà người khác. Nhưng cả ngày làm việc mệt mỏi cộng thêm thức khuya khiến cậu vừa đặt lưng xuống nói đôi câu là có thể thiếp đi liền.

Đăng Minh tưởng người này đã yên giấc rồi thì đột nhiên hắn nghe thấy Gia Bảo trong cơn mơ màng gọi tên hắn: “Đăng Minh…”

“Hửm?”

“Cậu là ông già noel của tớ…” Giọng của Gia Bảo rất nhẹ, như một chiếc lông vũ mong manh chạm khẽ vào tim, khiến người khác ngứa ngáy.

Đăng Minh quay đầu nhìn Gia Bảo. Trong ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ, gương mặt của cậu hiện lên dịu dàng, đôi môi vẫn còn khẽ mấp máy như đang nói điều gì đó trong giấc mơ.

“Ông già Noel, hả?” Đăng Minh lẩm bẩm, khóe môi bất giác nhếch lên.

Hắn kéo chăn lên cao hơn, cẩn thận đắp kín cho Gia Bảo. Hơi thở của Gia Bảo rất nhẹ, như một em mèo con đang say giấc bên cửa sổ, dáng vẻ khi ngủ cũng ngoan ngoãn giống hệt như lúc thức.

Chiếc giường trống trải mỗi khi Đăng Minh ở một mình, nay bỗng chốc trở nên ấm áp bởi sự hiện diện của ai đó. Hắn khẽ nhắm mắt, để mặc cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng, đã lâu lắm rồi Đăng Minh không ngủ một giấc ngon như thế.

......................

Mười giờ sáng hôm sau cả bọn mới thức dậy, có thể nói đây là lần hiếm hoi trong cuộc đời Gia Bảo ngủ đến tận giờ này. May mà hôm nay cậu không có ca làm buổi sáng.

Bốn người kiếm gì đó ăn kết hợp buổi sáng trưa xong xuôi thì cũng đã gần 1 giờ chiều. Gia Bảo chào tạm biệt mọi người rồi lập tức đi đến quán cà phê.

Đợi Gia Bảo đi rồi, gương mặt tươi cười của Triệu Quân và Tống Sâm cũng tắt ngấm. Bọn họ thật sự có rất nhiều chuyện phải chất vấn Đăng Minh.

“Hai đứa mày nhìn tao như vậy làm gì?”

Triệu Quân lên tiếng trước: “Mày với Gia Bảo thân thiết quá nhỉ?”

Đăng Minh nhướn mày, không phản bác: “Thế thì sao?”

Tống Sâm ném chiếc gối trên ghế sofa về phía Đăng Minh. Nếu như không phải nơi này của Đăng Minh không có sàn boxing thì bọn họ đã lôi hắn đi 2 vs 1 từ lâu rồi.

“Mày còn hỏi à? Nếu mày đối xử với tụi tao như cách mày đối xử với cậu ấy thì tụi tao sẽ nổi da ốc chết mất.” Tống Sâm giải thích.

Triệu Quân thêm vào: “Mỗi khi hai đứa mày bên cạnh nhau trông không khí mập mờ lắm.”

“Tụi mày điên hả?” Đăng Minh chụp được cái gối để nó xuống ghế: “Tụi tao là bạn.”

“Thằng này muốn ăn đấm hả? Bạn bè nào kiểu vậy? Mày nhìn người ta đắm đuối, tròng mắt sắp lòi ra ngoài đến nơi. Tụi tao chơi với mày 15 năm, nhìn phát là biết ngay mày có vấn đề.” Miệng Tống Sâm sấy Đăng Minh không kịp hồi chiêu: “Mày không đối với tụi tao như vậy, mày lại càng không đối với người ngoài như vậy. Cậu ấy đối với mày là người rất đặc biệt, đúng không? Hai đứa mày đến bước nào rồi? Nói dối một câu nữa là coi chừng tao.”

“Tống Sâm.” Lần đầu tiên từ hôm qua đến giờ Đăng Minh nghiêm túc gọi tên thằng bạn thân của mình: “Tụi tao là bạn, thật sự, Gia Bảo mới có 14 tuổi, tụi tao cũng chỉ là học sinh cấp hai thôi.”

Tống Sâm nguôi giận đi một chút, nhìn vẻ mặt của Đăng Minh thì biết là hắn không nối dối.

“14 tuổi thì sao?” Tống Sâm mạnh miệng nói: “14 tuổi tao đã thay mấy cô bạn gái rồi. Mày sợ à?”

“Nhưng em ấy thì khác, em ấy còn nhỏ.” Đăng Minh nghiêm túc nói: “Hiện tại tao chỉ muốn làm bạn của em ấy thôi, chuyện khác sau này tính tiếp.”

Triệu Quân im lặng nãy giờ, lúc này mới lên tiếng: “Gia Bảo biết mày bị đuổi đến đây vì come out với ba mày chưa?”

Cuối năm cấp hai, Đăng Minh công khai xu hướng tính dục làm náo động toàn trường, cả giới thượng lưu đều biết người thừa kế độc nhất của Trần gia là người đồng tính, Trần lão gia trước giờ không kì thị người đồng tính, chỉ là ông không thể chấp nhận việc con trai minh là người đồng tính. Hai người cãi nhau một trận lớn, cuối cùng Trần lão gia tức chết, đày Đăng Minh đến tận đây. Ông kêu hắn nếu chịu nhận sai thì quay về xin lỗi ông.

Đăng Minh không biết mình sai cái gì? Sai vì hắn là người đồng tính sao?

“Chưa.” Đăng Minh trả lời: “Em ấy không cần phải biết.”

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***