Tương Ngộ
4
“Ký tên!” Chân ta đã mỏi nhừ, ta không muốn nghe thêm lời giải thích nào từ hắn.
“A Dao, đừng bướng bỉnh.”
“Thân thể của nàng không chịu được giày vò, lần này là lỗi của ta, nàng yên tâm, ta sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho nàng.”
Cố Hoài Triệt khẽ thở dài, trong mắt đầy vẻ áy náy, hắn đang xin lỗi, nhưng ta chẳng muốn nghe chút nào.
“Cố Hoài Triệt.” Ta lại mở lời, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm, hắn ngẩn người nhìn ta, đột nhiên có chút sợ hãi.
“A Dao, để ta khám cho nàng được không?” Hắn muốn bắt mạch cho ta, nhưng ta lùi lại một bước, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Thần sắc hắn biến đổi, định bước tới ôm ta, thì phía sau vang lên một giọng nói dịu dàng của nữ tử: “Hoài Triệt, ta đau quá.”
Chỉ một câu nói đã khiến Cố Hoài Triệt lập tức quay người, chạy ngay vào trong viện.
“Đau chỗ nào? Để ta thay thuốc cho nàng.” Hắn đỡ lấy nàng ta, ánh mắt đầy lo lắng và khẩn trương.
Ta ngẩng lên, chạm phải ánh mắt của nàng.
Đôi mày mắt dịu dàng, nhưng ánh nhìn lại sắc bén, quả không hổ danh là nữ chính trong truyện cung đấu.
Ánh mắt nàng nhìn ta mang theo chút địch ý và khinh thường, như muốn nói rằng, ở bên Cố Hoài Triệt, nàng mới là người quan trọng nhất.
Tiểu Thúy không hề vội vã lên tiếng chất vấn, chỉ cúi xuống nhặt tờ giấy hòa ly dưới đất, viết ba chữ “Cố Hoài Triệt” rồi kéo ta rời đi.
“Tiểu thư, chúng ta về nhà thôi!” Nàng giận dỗi kéo ta đi, nhưng tốc độ lại chậm rãi, ta khẽ cười, đột nhiên cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Ta sớm nên biết, nam phụ yêu nữ chính là điều tất yếu, câu chuyện đã kết thúc, nhưng con người thì chưa đổi.
Yêu một người có liên quan đến nữ chính chẳng khác nào lấy nước đổ vào giỏ trúc, nếu không kịp thời rút lui, chỉ chờ đợi ta là vạn kiếp bất phục.
“Muốn thu dọn gì không?” Đến cổng lớn, Tiểu Thúy mới sực nhớ ra, nhưng ta chỉ kéo nàng bước ra khỏi Thần Y phủ.
Nơi này, vốn chẳng có gì để ta lưu luyến.
Khi trở về nhà, trời đã tối đen.
Phụ thân nhận được tin, vội vã chạy đến, vành mắt đã hơi đỏ lên.
“Sao con lại về đây?” Phụ thân đầy vẻ lo âu, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của ta, bỗng nghẹn lời.
Ông đã lâu rồi không nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật của ta, nay vừa trông thấy, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
“Về nhà trước đã.” Phụ thân nghẹn ngào nói, xoay người lau nước mắt, ta cũng giả vờ như không thấy, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com