Tương Ngộ

Chương 9



Ta nhìn vào mắt phụ thân, ra sức lắc đầu, nước mắt càng lúc càng nhiều.

Ta muốn nói: Con không muốn, con không muốn đi cùng hắn.

Nhưng lời nói ra lại hóa thành: “Con muốn, chỉ là có chút đa sầu đa cảm, phụ thân không cần lo lắng.”

“Tiểu tế sẽ chăm sóc tốt cho A Dao. Thân thể của nàng, ta sẽ chữa khỏi, nhạc phụ cứ yên tâm.”

Ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm lên mặt ta, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, nhưng ta chỉ cảm thấy ghê tởm.

Nam phụ thần y, dùng thuốc có thể g.i.ế.c người vô hình, huống chi là khống chế người khác?

Nhưng trước đây, những thủ đoạn này của hắn, ta chưa từng thấy qua.

Ta chưa từng nghĩ, Cố Hoài Triệt lại vô sỉ đến mức này!

Dẫu lòng đầy không cam, ta vẫn phải trơ mắt nhìn bản thân bị hắn và Tiểu Thúy từng bước từng bước rời khỏi phủ, lên xe ngựa của Cố Hoài Triệt.

Xe bắt đầu lăn bánh, cảm giác bị khống chế của ta cuối cùng biến mất.

Cơn giận dâng lên trong lòng, ta giơ tay, mạnh mẽ tát một cái lên mặt Cố Hoài Triệt.

Hắn không tránh, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng, khóe môi ẩn hiện vết máu.

“A Dao, nàng đã nguôi giận chưa?”

Hắn cúi đầu, trong mắt hiện lên một mảnh u ám.

Hắn đã giải dược kia, nhưng tay vẫn ôm lấy ta, càng lúc càng chặt, như sợ rằng nếu buông ra, ta sẽ hoàn toàn biến mất.

“Cố Hoài Triệt, ngươi khiến ta cảm thấy ghê tởm.”

Đây là lần đầu tiên ta mắng người.

Cái gì mà thần y ôn nhuận như ngọc, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ hèn hạ mà thôi.

6

“Chỉ cần có thể giữ nàng bên ta, ghê tởm cũng có sao.” Cố Hoài Triệt không hề tức giận, chỉ thản nhiên nói, ngữ điệu đầy ý vị khó lường.

Lúc này, ta mới nhận ra, người nam nhân từng ôn nhu như ngọc nay lại bị bao phủ bởi một tầng âm u.

Ánh mắt hắn càng lúc càng sâu thẳm, tựa như vực thẳm không đáy, khiến ta không cách nào trốn thoát.

“Chúng ta không thể vui vẻ chia tay sao? Chẳng lẽ phải đợi đến khi ta chết, ngươi mới hài lòng?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com