Cuối cùng vẫn là người có thâm niên nhất, Thân Thành lên tiếng trước:
"Bệ hạ à, thần là kẻ thô lỗ, cũng chẳng có lý tưởng lớn lao gì. Huynh đệ dưới trướng thần cũng là người thô lỗ, chỉ muốn có tiền."
"Thần nghe nói quốc khố bây giờ có tiền rồi, vậy có thể chi thêm ít quân phí không, để huynh đệ của thần có cái ăn ngon hơn, nếu bữa nào cũng có thịt kho thì càng tốt..."
Hoàng đế cười sảng khoái, tiếng cười vang vọng khắp điện Càn Thanh:
"Thân tướng quân muốn bạc, trẫm tất nhiên đồng ý. Không chỉ bạc, vàng cũng được!"
"Vàng à!" Mắt Thân Thành sáng rỡ, "Vàng thì càng tốt!"
Hoàng đế vung tay:
"Vậy thì thưởng cho Thân tướng quân một trăm lượng vàng, đồng thời tăng quân lương. Tuy không thể đảm bảo bữa nào cũng có thịt kho, nhưng đủ để khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự, về quê mua đất dựng nhà thì chắc chắn có dư."
Thân Thành lập tức quỳ xuống, lớn tiếng ca ngợi hoàng đế thánh minh.
Hoàng đế nhìn về phía Trình Trạch Lệ: "Còn ngươi thì sao, Trình phó tướng?"
Trình Trạch Lệ do dự một chút, rồi nói:
"Bệ hạ, thần có một vị hôn thê, nàng từng ra trận, nhưng không may rơi vào bẫy địch mà bỏ mạng. Vì là nữ nhi, nên bất đắc dĩ phải giả làm nam nhân, cũng vì thế mà không thể ghi tên thật vào quân sách."
"Vậy nên thần mạo muội xin lấy công lao của mình để cầu một ân điển cho nàng. Thứ nhất là ghi lại tên thật của nàng vào quân sách; thứ hai là những chiến công nàng lập được trên chiến trường không nên vì nàng là nữ t.ử mà bị che giấu."
Hoàng đế nheo mắt lại:
"Trẫm nhớ trước khi Lâm phó tướng tòng quân, nữ giả nam ra trận là tội khi quân thì phải?"
Trình Trạch Lệ lập tức quỳ xuống, nói:
"Thần biết lúc ấy chưa cho nữ nhân nhập ngũ, nên làm vậy là lừa dối. Nhưng nàng lên chiến trường là vì nước vì dân, hoàn toàn không có ý đồ bất chính. Thần biết bệ hạ là người khoan hậu, khẩn cầu người ban ân cho nàng."
"Người đó tên là gì?"
"..." Trình Trạch Lệ không nói, chỉ cúi đầu.
"Trẫm không phải muốn giáng tội cho nàng, mà như ngươi nói, muốn ghi tên nàng vào quân sách thì ít nhất phải biết nàng là ai chứ."
Hoàng đế đỡ Trình Trạch Lệ dậy, nói với vẻ bất lực.
Trình Trạch Lệ mừng rỡ, vội đáp:
"Triệu Tú Thanh, chữ ‘Tú’ trong bông lúa, ‘Thanh’ trong thanh minh. Là nữ nhi của quản gia phủ Triệu tướng quân."
Nghe ba chữ "Triệu tướng quân", hoàng đế khựng lại một chút, có chút hoảng thần, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường:
"Tốt, trẫm đồng ý."
Thấy Thân Thành và Trình Trạch Lệ vui mừng, ta cũng mừng cho họ.
Nhưng đến lượt ta nói ra nguyện vọng, ta chỉ khẽ lắc đầu:
"Thần không có nguyện vọng."
Thân Thành hơi kinh ngạc, vốn định khuyên ta suy nghĩ kỹ, cơ hội xin thưởng đâu dễ có, nhưng bị Trình Trạch Lệ cản lại.
Hắn biết chuyện ân oán giữa nhà họ Triệu và hoàng đế, nên hiểu vì sao ta không đưa ra yêu cầu.
Triệu Phu nhân đến c.h.ế.t cũng không tha thứ cho hoàng đế, nếu ta xin ân huệ từ ngài, chính là phụ lòng những năm tháng khổ đau của phu nhân, cũng phụ lòng oán hận của Triệu Phùng Sinh đối với hoàng đế.
Chàng thà tiếp tục "mù lòa", cũng không muốn nhận sự lấy lòng sau khi hối hận của hoàng đế, ta tự nhiên cũng không thể.
Hành động này cũng khiến hoàng đế hiểu rằng, công lao này ta không tranh vì ông ta, vì hoàng đế của Đại Chu mà là vì Đại Chu do Triệu tướng quân bảo vệ, vì dân chúng mà Triệu phu nhân hằng thương nhớ.
Còn phần thưởng của ông ta, ta không cần.
Hoàng đế mấp máy môi, ánh mắt dần ảm đạm, nhưng vẫn cố nở nụ cười:
" Lâm Phó tướng đã không có nguyện vọng, trẫm cũng không ép."
Ngài xoay người, đưa cho ta một tờ thánh chỉ trắng:
"Chỉ là hiện tại không có, không có nghĩa sau này cũng không có. Trẫm ban cho khanh một nguyện vọng vĩnh viễn không hết hạn. Đại Chu thiên thu vạn đại, thời gian để thực hiện nguyện vọng ấy... sẽ không bao giờ dừng lại."
Ta khựng lại một lúc, cuối cùng cũng nhận lấy.
Hoàng đế đã lui một bước, ta tự nhiên không thể làm mất mặt ngài thêm nữa.
32
Rời khỏi hoàng cung, ánh nắng ấm áp lan tỏa khắp người, dễ chịu đến mức khiến lòng cũng mềm lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thân Thành hẹn chúng ta đi uống rượu, ta thì ấp a ấp úng từ chối, còn người kia thì đ.á.n.h trống lảng rồi nhanh chân chuồn mất.
Hắn lập tức cụt hứng cực kỳ: “Phải rồi, phải rồi, hai người các ngươi đều có việc phải làm, chỉ có ta là kẻ thô lỗ rảnh rỗi. Thôi thì ta đi tửu lâu ăn món giò heo kho tàu vậy, mấy năm rồi chưa được ăn, thèm c.h.ế.t đi được.”
Trình Trạch Lệ cùng ta quay về tướng phủ, lần này hắn đến là với thân phận con rể, đến gặp Triệu quản gia để kể cho ông ấy nghe về những năm tháng oai hùng của Triệu Tú Thanh trên chiến trường.
Còn ta thì vội vã đi về hậu viện.
Ở đó có người vẫn đang chờ ta, cũng là người mà ta ngày đêm mong nhớ.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Tháng ba mùa xuân, cành liễu nhẹ đung đưa.
Triệu Phùng Sinh vận một thân áo gấm màu trắng ánh trăng, đang chăm chú đọc sách, ánh mắt say mê.
Người trên đường như ngọc, công t.ử thế gian hiếm ai sánh bằng.
Ta c.ắ.n môi, nỗi tương tư hai năm nay cuối cùng không thể kìm nén được nữa.
“Triệu Phùng Sinh.”
Ta gọi hắn, ba chữ này đã bao lần vô thức hiện lên dưới bút ta, cũng bao lần người này xuất hiện trong mộng, khuấy đảo sự yên bình trong lòng ta.
Nghe tiếng gọi, hắn quay đầu nhìn ta và Trình Trạch Lệ.
Hắn tháo dải lụa thêu hai chữ “Bình an” che mắt ra, đôi đồng t.ử màu hổ phách khẽ run rẩy, quyển sách trong tay cũng rơi xuống đất.
“Lâm Chiêu Đề.”
Ta tiến đến gần hắn, không kìm được muốn nhào vào lòng hắn, nhưng lại bị hắn đẩy ra.
Triệu Phùng Sinh chỉ vào Trình Trạch Lệ:
“Tướng quân xuất chinh hai năm, thật sự mang về cho ta một tên dã nam nhân!”
Ta nghẹn lời, ánh mắt vô tình liếc sang quyển sách rơi trên đất, chỉ thấy trang đầu viết:
“Tướng quân từ chiến trường mang về một người, muốn ta nhường lại vị trí chính thất…”
Không phải chứ, Triệu công tử, ngươi đang đọc cái thể loại sách gì vậy…
33
Quản gia cười phá lên.
Trình Trạch Lệ thấy hắn hiểu lầm, vội vàng muốn giải thích, nhưng bị ta ngăn lại.
“Ngươi đi làm việc của mình trước đi.” Ta phất tay, ra hiệu cho hắn rời khỏi.
Ta quay sang nhìn Triệu Phùng Sinh, trong lòng nổi lên chút ý muốn trêu chọc.
“Chinh chiến nơi biên ải không tránh khỏi cô đơn, ta thì…” Ta làm bộ đau buồn, mặt đầy vẻ áy náy bước tới nắm lấy tay hắn, “Phu quân, chàng có bằng lòng… bằng lòng chịu thiệt một chút, để huynh ấy vào cửa, làm thiếp của ta không?”
Triệu Phùng Sinh bặm môi, rút tay ra khỏi tay ta, vẻ điềm tĩnh thường ngày cũng biến mất, nét trấn định cũng chẳng còn đâu nữa, chỉ còn lại đôi mắt hổ phách đầy tổn thương và đau lòng.
“Nếu chàng không đồng ý, e là ta đành phải hưu phu thôi…”
“Không được!” Triệu Phùng Sinh buột miệng thốt lên, nắm chặt dải lụa che mắt, sức mạnh như thể muốn bóp nát nó.
Nhìn bộ dạng tiến thoái lưỡng nan của hắn, ta cuối cùng cũng thu lại trò đùa.
Hừ, cũng coi như là trả đũa cái tội trước kia hắn lừa ta là đã bị mù.
Ta lao vào lòng hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, khẽ thì thầm bên tai: “Gạt chàng đấy, trên chiến trường, ta chỉ luôn nghĩ đến chàng.”
Tai chạm má, tình cảm dâng trào.
Hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi hiểu rõ thân phận của Trình Trạch Lệ, hắn lại cảm thấy ngượng ngùng vì sự lỗ mãng ban nãy.
Ta khẽ hôn lên khóe môi hắn: “Hay là… chàng đi xin lỗi người ta một tiếng?”
Triệu Phùng Sinh lắc đầu: “Không vội, ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm.”
“Chuyện gì thế?” Ta tò mò.
Hắn bế bổng ta lên, từ từ bước về phía phòng trong:
“Hầu hạ tướng quân.”
- Hoàn văn -