Tướng Quân Nàng Là Người Dẫn Độ

Chương 107: Vệ Tiểu Phu Nhân Giở Trò Xấu



Chuyện Lý Thư Ý mất tích trên đường về kinh, Đỗ Học Nghĩa cũng đã gửi thư cho Vệ Thanh Yến.

Vệ Thanh Yến trước khi rời kinh đã dặn dò hắn theo dõi chuyện này, trong thư kể chi tiết Lý Thư Ý xuất phát từ Giang Nam ở đâu, và mất tích gần Lâm Châu vào lúc nào.

Nguồn tin của Đỗ Học Nghĩa đến từ Dư Chính Đức, Dư tam tiểu thư vẫn chưa tỉnh, Hoàng đế cũng theo dõi chuyện này, Dư Chính Đức không dám làm giả.

Vệ Thanh Yến nhìn bức thư trong tay, khẽ nhíu mày.

Lý Thư Ý thật sự mất tích rồi.

Mặc dù nàng đã biết thân thế của mình, nhưng Lý Thư Ý đối với nàng vẫn rất quan trọng, Lý Thư Ý rất có khả năng biết rõ nội tình năm xưa.

Vả lại nàng vừa về kinh đã xảy ra chuyện, càng chứng tỏ bên trong có vấn đề.

“Xin A cô miêu tả dung mạo của Lý Thư Ý, ta sẽ vẽ một bức tiểu tượng rồi sai người đi Lâm Châu phụ cận tra xét.” Thời Dục đề nghị.

Chuyện chưa tra rõ, Vệ Thanh Yến và Lam Thư vẫn chưa công khai nhận nhau, liền không đổi cách xưng hô, Thời Dục tự nhiên cũng theo Vệ Thanh Yến tiếp tục gọi Lam Thư là A cô.

Lam Thư vội nói: “Được.”

Nàng không giỏi vẽ tranh, nhưng dung mạo Lý Thư Ý vẫn nhớ rõ.

Một người miêu tả, một người cầm bút, bức họa Lý Thư Ý nhanh chóng hiện lên trên giấy, Thời Dục còn cẩn thận thêm một chút dấu vết của năm tháng trên mặt nàng ta.

Lại phỏng theo vài bức, thổi khô mực, Kinh Trập cầm bức họa đi dặn dò người bên dưới.

Vệ Thanh Yến cũng cầm bút viết thư hồi âm cho Đỗ Học Nghĩa, dặn hắn theo dõi sát sao nhà mẹ đẻ của Lưu Hà.

Lâm Châu tri phủ là phụ thân của La Thành Chu, Lâm Châu tương đương với địa bàn của La gia.

La gia và Ngô Ngọc Sơ là anh em cột chèo.

Ngô Ngọc Sơ và Lưu Hà đã dựng ra một công chúa giả nuôi ở La gia, Lý Thư Ý cũng rất có khả năng dính líu vào chuyện đánh tráo hài tử năm đó, lại trùng hợp thay, nàng ta lại biến mất ở Lâm Châu.

Vệ Thanh Yến lại nhớ ra, hôn sự năm đó của Yến Lam và La Thành Chu là do Lưu gia đề nghị, mà La tri phủ và Ngô Ngọc Sơ đều là con rể của Lưu gia.

Vệ Thanh Yến rất khó không liên tưởng chuyện này đến La tri phủ và Lưu gia.

Tóm lại, theo dõi một chút là không sai.

Thư gửi đi, đoàn người cũng tăng tốc vội vã về kinh thành.

Vệ tiểu phu nhân, người suốt dọc đường chưa từng nói chuyện với ai, lại sai người tìm Yến Lam, nói tốc độ quá nhanh, xe ngựa gập ghềnh khiến thân mình nàng ta chịu không nổi, nàng ta yêu cầu đi chậm lại.

Lam Thư nghe xong tức giận đến bật cười, nói với Yến Lam: “Ngươi đừng quản, ta đi nói chuyện với nàng ta.”

Nể tình trong đoàn còn có hai đứa trẻ, tuy đã tăng tốc nhưng cũng không đến mức nhanh đến nỗi thân mình nàng ta chịu không nổi. Hai đứa trẻ nhà Vệ Uyển Nghi còn chẳng làm sao, nàng ta ngược lại lại bắt đầu kiêu căng.

Lam Thư đạp khinh công, trực tiếp từ lưng ngựa vọt vào xe ngựa của Vệ tiểu phu nhân: “Chúng ta muốn sớm để Yến Thanh nhập thổ vi an.

Cảnh Vương phi cũng vội về kinh tra chuyện của huynh trưởng nàng, Vệ phu nhân thân mình không khỏe, có muốn tìm một nơi nghỉ ngơi vài ngày, rồi hãy chậm rãi về kinh không?”

Vệ tiểu phu nhân rất muốn làm như vậy, nhưng Vệ Uyển Nghi, muội muội này cũng vội vã, nàng ta thân là mẫu thân tổng không thể hiện ra vẻ không quan tâm chuyện của nhi tử.

Liền ôm ngực, làm ra vẻ đau khổ: “Tâm trạng của ta cũng như Uyển Nghi, là do thân mình ta không tranh khí.

Năm đó Thanh Yến chiến tử, nỗi đau mất con đã đánh gục ta, vẫn luôn chưa từng dưỡng tốt, ta cũng chỉ mong sớm đến kinh thành, nhưng…”

“Khó cho ngươi rồi, thân mình không khỏe, vẫn còn nhớ về chuyện của hài tử.”

Lam Thư tiếp lời Vệ tiểu phu nhân: “Đều là làm mẫu thân, ta rất có thể hiểu tâm trạng của ngươi, ngươi đã vội, vậy chúng ta chỉ có thể tăng tốc thêm một chút.

Thật sự uất ức cho ngươi, nhưng mà, làm mẫu thân vì hài tử của mình, chịu một chút khổ sở đều là cam tâm tình nguyện, ngươi nói có đúng không?”

“Phải, nhưng…” Đây không phải mục đích của Vệ tiểu phu nhân, nàng muốn giải thích.

Lam Thư khoát tay áo, “Ngươi không cần nói nhiều, ta nay cũng có con, ta hiểu mà, lập tức đi sắp xếp.”

Vừa nói dứt lời, rèm xe vén lên, roi ngựa trong tay quất vào m.ô.n.g ngựa, ngựa đau, hí dài một tiếng, kéo Vệ tiểu phu nhân thẳng tắp xông ra ngoài.

“A…” Trong xe ngựa, Vệ tiểu phu nhân không đề phòng, ngửa người ra sau, gáy đập vào thành xe, đau đến mức kêu toáng lên.

Lam Thư lại còn ở phía sau hô lớn một câu, “Vệ phu nhân vì chuyện của Vệ tướng quân mà nóng lòng, muốn đến kinh thành sớm, mọi người cũng tăng tốc lên.”

Vệ tiểu phu nhân vừa định gọi phu xe ghìm ngựa giảm tốc, lời nói ra lại nuốt ngược vào bụng, chỉ hậm hực thầm mắng trong lòng một câu, đồ tiện phụ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lam Thư nhìn chiếc xe ngựa chạy xa, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười lạnh.

Nếu không phải nàng biết, Vệ tiểu phu nhân năm xưa đã đến Hoàng Sa Lĩnh, nhưng lại không đi tìm cô nương, thậm chí còn không nhập liệm cho A Bố đã đóng đinh vào quan tài.

Nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy Vệ tiểu phu nhân vui vẻ trong Cảnh Vương phủ.

Nếu không phải nàng chăm sóc cô nương ba năm, biết nàng từ nhỏ bị hạ dược, chưa từng có kinh nguyệt, phải được hòa thượng mập điều dưỡng hai năm trời mới trở lại thành nữ tử bình thường.

Nếu không phải nàng biết, cô nương khao khát tình mẫu tử đến nhường nào.

Nàng thật sự đã có thể tin lời quỷ quái của Vệ tiểu phu nhân.

“Nương.”

Giọng nói trầm thấp của Vệ Thanh Yến vang lên bên tai, sự u ám trong lòng Lam Thư lập tức tan biến.

Tiếp đó là niềm vui ngập tràn.

Nàng nhìn con gái vươn tay về phía mình trên lưng ngựa, mày mắt cong thành vầng trăng khuyết, khóe môi nhếch cao.

Ngày đó xác nhận thân phận, nàng mãi lo xúc động, sau đó biết chuyện của A Bố, ngoài xúc động lại đau lòng vì sự ra đi của đứa con khác.

Mãi đến nửa đêm, khi chấp nhận cái c.h.ế.t của A Bố, nàng mới muộn màng nhận ra niềm vui khi tìm được con gái.

Vui mừng đến mức không ngủ được, nàng ôm Phá Sát nhẹ nhàng đến phòng Vệ Thanh Yến.

Vệ Thanh Yến cũng chẳng khá hơn nàng là bao, Lam Thư vừa đến bên giường, Vệ Thanh Yến đã mở mắt.

Hai mẹ con nhìn nhau một lát, rồi đều ngây ngốc cười.

Những ngày này, khóe môi Lam Thư luôn nhếch lên không kìm được, đè xuống cũng không nổi.

Nàng nắm lấy tay Vệ Thanh Yến, thuận thế nhảy lên lưng ngựa của nàng, tựa vào lưng Vệ Thanh Yến cười khẽ, “Trên đời này, sao lại có chuyện vui như vậy chứ.”

Vệ Thanh Yến cũng cười theo, mấy ngày nay, nương vẫn luôn nói câu này, vẫn chưa hoàn hồn khỏi niềm vui đoàn tụ của hai mẹ con.

“Nương, đua ngựa một trận, thế nào?”

Niềm vui của nương cần một lối thoát.

Lam Thư vốn cực kỳ cưng chiều Vệ Thanh Yến, nay biết Vệ Thanh Yến chính là con gái mình, hận không thể việc gì cũng chiều theo nàng, miệng ứng một tiếng được, liền nhảy lên ngựa của mình.

Thời Dục nhìn hai mẹ con như tên rời cung mà lao đi, khẽ cười lắc đầu.

Trước kia là Lam Thư chăm sóc Tiểu Yến.

Mấy ngày nay, mối quan hệ của cả hai dường như đảo ngược, Tiểu Yến cưng chiều Lam Thư như một đứa trẻ, chàng biết, đây là cách Tiểu Yến thể hiện niềm vui.

Chàng muốn chiều theo.

Chỉ là, nay Lam Thư càng quấn lấy Tiểu Yến, chàng và Tiểu Yến ở bên nhau ngược lại càng ít hơn.

Tuy nhiên, cơ hội thì luôn có thể tìm thấy, nghĩ vậy, chàng kẹp nhẹ vào bụng ngựa, cũng đuổi theo.

Vệ tiểu phu nhân cuối cùng cũng ngồi vững, nghe tiếng vó ngựa, vén rèm nhìn ra, thấy là nam nhân đi cùng Lam Thư và bọn họ đang phi ngựa lướt qua.

Mắt nàng lóe lên, đầy suy tư.

Suốt chặng đường này, Vệ tiểu phu nhân tuy không tiếp xúc nhiều với mọi người, nhưng những gì cần hỏi thăm đều đã hỏi thăm rõ ràng.

Vị muội muội kia của An Viễn Hầu, nay đã đính hôn với Dung Vương, nhưng lại đi lại thân mật với nam nhân giang hồ này, xem ra đối với hôn sự với Dung Vương không mấy hài lòng.

Lam Thư đối xử tốt với Thường Khanh Niệm, nuôi dưỡng nàng như con gái, nếu để Dung Vương và Thường Khanh Niệm đấu đá, liệu sức lực tìm con của Lam Thư có bị phân tán phần nào không?

Dung Vương có tình cảm khác thường với Vệ Thanh Yến, e rằng chuyện Hoàng Sa Lĩnh ồn ào lên, không ít chàng ta sẽ ở phía sau thúc đẩy.

Nếu có chuyện khác thu hút sự chú ý của chàng ta, liệu chàng ta cũng sẽ tạm thời gác lại chuyện Hoàng Sa Lĩnh không?

Vệ tiểu phu nhân thầm suy tính.

Nàng ta đã hại c.h.ế.t trượng phu và con trai, tuy có chút bất hòa với Uyển Nghi, nhưng họ là mẹ con, hiểu lầm rồi sẽ hóa giải, cuộc sống hiện tại là điều nàng hài lòng, nàng không muốn bị khuấy động.

Nàng sờ sờ chỗ gáy vừa bị va đập đau, trong mắt thêm một tia âm hiểm.

Đồ tiện phụ Lam Thư giả điên giả dại lừa gạt nàng, Thường Khanh Niệm cũng không coi Hộ Quốc tướng quân phu nhân là nàng ra gì, vậy thì đừng trách nàng ta tìm chút phiền phức cho bọn họ.