“Rồi ngươi lại thật sự bắt người đến ăn ư?” Dự Vương hai mắt trợn to như chuông đồng, đầy vẻ kinh hãi.
“Yên lặng.” Vương Cương Chính liếc nhìn y một cái, ra hiệu Dự Vương Phi tiếp tục.
“Ta có dung mạo khuynh thành thì sao, da thịt ta trắng như tuyết, thân hình tươi trẻ như thiếu nữ thì sao, Vương gia hắn trong lòng chỉ có tu đạo thành tiên.
Hơn nữa hắn cũng đã già rồi, tóc mai bạc trắng, da thịt không còn săn chắc, ngay cả khi cùng giường chung gối ta cũng ngửi thấy mùi tuổi già trên người hắn.”
Dự Vương Phi đầy bụng ủy khuất, “Hắn còn mưu toan kéo ta cùng tu đạo, ta vốn xuất thân không hiển hách, tốn hết tâm tư mới gả vào hoàng gia, còn chưa kịp hưởng phúc, dựa vào đâu mà phải làm đạo cô?
Trời xanh thương ta, cho ta quen biết Lưu Hoàn, hắn trẻ hơn Vương gia, hắn hiểu rõ cách thương tiếc ta hơn Vương gia, ta ở chỗ hắn mới thật sự thể nghiệm được tư vị làm nữ nhân.
Những người đó vốn dĩ đã phải c.h.ế.t rồi, trước khi c.h.ế.t để họ thể nghiệm cái khoái lạc tột cùng nhân gian này, có gì không tốt đâu?”
Nàng vẻ mặt ngượng ngùng mang theo chút hờn dỗi, nhưng lời lẽ lại hoang đường đến cực điểm, đừng nói những người khác, ngay cả ba vị chủ thẩm đã quen với đủ loại kỳ án cũng không khỏi lộ ra vẻ giận dữ.
Vương Cương Chính dùng sức vỗ mạnh bàn, “Càn rỡ! Họ là bá tánh Đại Ngụy, há có thể tùy ý các ngươi c.h.é.m g.i.ế.c định đoạt sinh tử.
Chỉ dựa vào hai ngươi, không thể nào mưu hại nhiều người mà không bị phát hiện, còn có những kẻ đồng lõa nào nữa?
Dựa vào tài lực của hai ngươi, cũng không thể nào xây dựng được địa cung xa hoa như vậy, tiền tài từ đâu mà có, tất cả đều phải khai thật!”
Dự Vương Phi dường như bị Vương Cương Chính làm cho kinh sợ, thân thể run rẩy, nàng thở dốc dữ dội, bộ n.g.ự.c kiêu hãnh phập phồng kịch liệt.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, nàng nước mắt lưng tròng, “Ai cũng nói nam nhân như tay chân, nữ nhân như y phục, Lưu Hoàn chuốc say ta, rồi dẫn La Tri Phủ hồi kinh trình tấu đến trèo lên giường ta.
Từ đó về sau, mỗi năm hắn hồi kinh trình tấu, đều sẽ ở lại trang viên vài ngày, đã nếm được lợi ích, bảo hắn giúp bắt vài người, hắn có gì mà không vui…”
Nàng lời lẽ nũng nịu, như đang nói chuyện phiếm thường ngày.
Nhưng lại khiến mọi người trong phòng sởn gai ốc.
Một nữ tử trông vẻ yếu ớt hiền lành như vậy, lại coi mạng người như cỏ rác, làm những chuyện còn thua cả súc vật.
Hơn mười năm trước nàng đã bắt đầu ăn thịt người, ban đầu là mỗi năm hai người, làm rất kín đáo.
Dần dần, nàng không cam chịu cô quạnh, liền câu kết với Lưu Hoàn, phương pháp ‘dĩ hình bổ hình’ cũng được dùng lên người Lưu Hoàn, ở dưới lòng đất dựng nên một hang ổ tội ác, bắt đầu bắt những thiếu nam thiếu nữ dùng để mua vui.
Vợ của Lưu Hoàn phát giác ra mối quan hệ của bọn họ, Dự Vương Phi liền bày kế kéo nàng ta cũng vào hàng ngũ ăn chơi trác táng.
Từ ba năm trước, không biết vì lý do gì, thân thể của nàng và Lưu Hoàn suy bại nhanh chóng, cứ bảy bảy bốn mươi chín ngày lại phải trị bệnh một lần, mà mỗi lần trị bệnh lại là hai mạng người.
Những kẻ cần đến ngày càng nhiều, bắt người không phải chuyện dễ dàng, bọn họ liền kéo Tri phủ Lâm Châu xuống nước, mở vài khách điếm trong địa phận Lâm Châu.
Hoặc là thừa lúc khách ngủ say, hoặc trực tiếp bỏ thuốc vào đồ ăn, bắt người đến nơi địa hạ kia.
Những tên cai quản trang viên cũng đều được phân phát nhiệm vụ, hoàn thành thì có thưởng, được cùng những thiếu nam thiếu nữ bị bắt đến đó hưởng xuân tiêu.
Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ phải chịu nỗi khổ độc phát, sống không được c.h.ế.t không xong.
Còn tiền tài chi dùng để bố trí nơi địa hạ kia, chính là gia sản mười năm trước bị Dự Vương thế tử cuỗm đi.
Vương Cương Chính lập tức sai đại phu bắt mạch cho vài người, mạch tượng không hề dị thường, nhưng chuyện Dự Vương phi năm xưa sinh nở tổn hại thân thể thì không khó điều tra. Nha sai liền đi tìm mạch án năm đó của Dự Vương phi.
Dự Vương nghe đến đây, đã nộ ý cuồng sinh, một tay tóm lấy vạt áo Dự Vương phi, “Gia sản không phải do con trai ta cuỗm đi? Vậy con trai ta ở đâu? Nàng cũng ăn thịt nó rồi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng hắn run rẩy dữ dội, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dự Vương phi, tựa hồ đến tận bây giờ vẫn không dám tin, nữ nhân này thật sự có thể làm ra những chuyện như vậy.
“Ta không có.” Ánh mắt Dự Vương phi ngấn lệ, “Hắn dù sao cũng gọi thiếp một tiếng mẫu phi, sao ta có thể ăn thịt hắn.”
“Ngươi chỉ sai người g.i.ế.c hắn, quăng xác hắn nơi hoang dã, sau đó tuyên bố với bên ngoài rằng hắn bỏ trốn với xướng ca, thực ra xướng ca kia là ngươi an bài tiếp cận hắn, đúng không?” Giọng Cung Minh Thành vang lên.
Vệ Thanh Yến không tiện xuất hiện, liền cáo tri chuyện của Thời Thừa Trạch cho Cung Minh Thành, để hắn thay Thời Thừa Trạch tẩy sạch oan ức.
Dự Vương phi vuốt vuốt mái tóc rối bời, ngón tay của nàng ta bị dùng hình, xương ngón tay gần như nát vụn, đầy máu, nhưng lại cố sức muốn làm ra một động tác tao nhã.
Bình thản nói, “Hắn bất học vô thuật, Dự Vương phủ rơi vào tay hắn, sớm muộn cũng bại vong, thiếp đây đều là suy xét vì Dự Vương phủ.
Hắn sống sẽ chiếm giữ vị trí thế tử, thực ra hạng người như hắn, sống cũng là lãng phí thời gian, có khác gì đã c.h.ế.t đâu.
Thiếp kết thúc tính mạng hắn sớm, còn có thể khiến hắn sớm đầu thai, có một cuộc đời mới…”
“Tiện phụ, ác phụ, bổn vương muốn g.i.ế.c ngươi!” Dự Vương đột nhiên bạo phát, một cái tát giáng thẳng vào mặt Dự Vương phi.
“Đó là con trai bổn vương, là trưởng tử bổn vương, là đứa con duy nhất của bổn vương và Viên Nhi, nó dù có bất tài cũng là con trai ta, ngươi sao dám g.i.ế.c nó, còn lừa dối bổn vương?”
Viên Nhi là khuê danh của nguyên phối thê tử của hắn.
“Đại nhân, cứu mạng.” Dự Vương phi bị đánh ngã xuống đất, ngẩng đầu cầu cứu ba vị chủ thẩm quan.
Ba người khá ăn ý quay mặt đi.
Người như vậy, nhân tính đã vặn vẹo đến cực điểm, bị đánh thế nào cũng không quá đáng.
Giọng Cung Minh Thành lại vang lên, “Hắn vốn không phải sinh ra đã vô năng, là nàng cố ý nâng đỡ đến chết, từng bước dẫn dắt hắn thành kẻ công tử bột.
Nàng từ khi gả vào Dự Vương phủ, đã chưa từng nghĩ sẽ thiện đãi hắn, nàng cố ý để Dự Vương nhìn thấy mặt bất tài của hắn, cực lực ly gián giữa hai cha con, khiến họ thất vọng về nhau, phải không?”
“Có phải hắn nói vậy không?”
Dự Vương lại một quyền giáng vào mặt Dự Vương phi, hai mắt đỏ ngầu, “Ta nhớ, con trai ta hồi nhỏ còn nói muốn làm một thư sinh có ích, sau này phò tá Hoàng Bá Phụ của nó.
Nhưng chưa đầy hai năm, nó đã trốn học, còn nói mình là hoàng tộc, sinh ra đã phú quý, cần gì phải khổ học như con em hàn môn, hóa ra là nàng xúi giục?”
“Đó là tâm chí hắn không kiên định, Vương gia sao lại đổ lỗi lên đầu thiếp?” Dự Vương phi bĩu môi, hàng mi khẽ động, châu lệ ngấn nơi khóe mắt, chực rơi mà chưa rơi.
Dự Vương nhìn nàng ta như vậy, lại không thể nói thêm lời nào, tay chân run rẩy một trận, mềm nhũn ngã ra đất.
Trước đây, mỗi khi nàng ta lộ ra vẻ yếu ớt đáng thương như vậy, hắn liền cảm thấy lỗi là của con trai, thậm chí chính hắn cũng sai.
Hắn vốn dĩ chỉ là một nông phu, theo Tiên đế mà chó gà lên trời, trở thành hoàng thân quốc thích, nàng xuất thân không bằng thế gia đại tộc, nhưng đó cũng là thiên kim tiểu thư khuê các của nhà quan viên chân chính.
Lại nhỏ hơn hắn rất nhiều, còn nguyện ý theo hắn, trong lòng hắn vừa cảm động vừa tự ti, liền cố gắng đối xử tốt với nàng ta.
Nàng ta đề nghị tự mình nuôi dạy con cái, hắn một mực đồng ý, nàng ta tuy là nữ tử, nhưng lớn lên ở kinh thành, lại biết chữ nghĩa, dù sao cũng hơn hắn.
Hắn không có tài năng, cũng chẳng có dã tâm gì, đột nhiên không còn lo ăn mặc, tinh thần mất đi chỗ dựa, liền theo người học chữ, vô ý tiếp xúc với Đạo gia pháp học, cảm thấy tìm được an ủi, lập tức thấm vào lòng.
Chuyện trong phủ và con cái liền giao cho nàng ta, nàng ta trước mặt hắn luôn làm rất tốt…
“Chát, chát, chát…” Dự Vương điên cuồng tát mình hơn mười cái liên tiếp, mới lại một lần nữa đi đến trước mặt Dự Vương phi, “Con trai ta c.h.ế.t ở đâu? Vu y kia lại ở đâu?”