Hoàng đế không thể trả lời câu hỏi của hắn.
Đức Phúc là cô nhi dưới triều đại bạo ngược trước đây, vì tướng mạo đẹp đẽ, trên đường chạy nạn bị một vị quan lại hảo nam phong của tiền triều cướp đi làm cấm luyến.
Vị quan lại kia thủ đoạn bạo ngược, nhiều bé trai còn chưa kịp trưởng thành đã c.h.ế.t trong tay hắn.
Khi quân đội của Tiên đế đánh đến địa phương đó, Đức Phúc cũng chỉ còn thoi thóp một hơi, là Tiên đế đã sai đại phu chữa khỏi cho hắn.
Đức Phúc cảm kích ân cứu mạng của Tiên đế, từ đó về sau liền theo hầu bên Tiên đế, một lòng trung thành.
Khi Tiên đế đăng cơ, hắn sợ không thể tiếp tục hầu hạ Tiên đế, liền tự mình vung d.a.o tự cung làm thái giám.
Lam Thư sinh ra một cặp quái thai, kỳ vọng làm ông nội của Tiên đế tan vỡ, Đức Phúc thấy Tiên đế đau khổ, cũng theo đó mà thất vọng một thời gian dài.
Một năm sau, Hoàng trưởng tôn Thời Minh Hi ra đời, Tiên đế cuối cùng cũng làm ông nội, long tâm đại duyệt, muốn chọn thái giám đắc lực để chăm sóc Thời Minh Hi.
Đức Phúc tự tiến cử, Tiên đế đối với Đức Phúc cũng vô cùng tin tưởng, Đức Phúc cứ thế đến bên Thời Minh Hi.
Hắn đem lòng biết ơn đối với Tiên đế, báo đáp lên Thời Minh Hi, đối với Thời Minh Hi mọi nơi đều chu đáo, mọi việc đều vẹn toàn.
Hoàng đế cũng không nghĩ ra, Đức Phúc vì sao lại phản bội Thời Minh Hi.
Hơn nữa, câu ‘đối không dậy nổi’ cuối cùng của hắn, cho thấy hắn có lòng hổ thẹn với Thời Minh Hi.
Biết hổ thẹn, nói rõ việc lợi dụng Thời Minh Hi không phải là bản ý của hắn, vậy rốt cuộc là ai có thể khiến Đức Phúc phản chủ đây.
Thời Dục khẽ nghiêng người, nhìn Thời Minh Hi đang thất thần, “Thư gửi Hoàng hậu cũng là do Đức Phúc nhắc nhở?”
“Phải.” Giọng Thái tử khàn khàn, như thể nặn ra từ trong cổ họng.
“Hắn nói, con đi ngàn dặm mẹ lo lắng, Vệ tướng quân đã khởi hành về kinh rồi, bên ta còn chưa biết phải bận đến khi nào mới về được, phải gửi một bức thư cho mẫu hậu, để bà yên tâm mới phải…”
Khi ấy, hắn vừa nhận được mật thư của ám vệ, Vệ Thanh Yến cùng đoàn người lại bị Bắc Lăng phục kích ở Hoàng Sa Lĩnh.
Hộ Quốc Quân tổn thất một vạn, nhưng lại c.h.é.m g.i.ế.c được ba vạn quân Bắc Lăng.
Soái ấn của Hộ Quốc tướng quân có thể điều binh, chỉ cần Vệ Thanh Yến thuận lợi điều binh, năm vạn quân Bắc Lăng còn lại không phải đối thủ của nàng.
Lời nhắc nhở của Đức Phúc, khiến hắn nhớ lại, mình không muốn Vệ Thanh Yến về kinh, cũng khiến hắn nhớ lại nơi gần Hoàng Sa Lĩnh nhất là Cam Châu, mà Tiết độ sứ Cam Châu lại là người của Hoàng hậu.
Chỉ cần Hoàng hậu ngăn cản Vệ Thanh Yến điều binh, với thực lực của Hộ Quốc Quân, một vạn người còn lại không nhận được viện trợ, nhất định sẽ liều c.h.ế.t một trận, ít nhất cũng có thể g.i.ế.c thêm ba vạn quân Bắc Lăng.
Hai vạn quân Bắc Lăng còn lại, sau khi trải qua ác chiến, chiến lực cũng khó như trước, ba vạn quân đồn trú trong tay Ngô Ngọc Sơ, đủ để chống lại sự xâm phạm biên giới của bọn chúng.
Trong tình huống đảm bảo quân Bắc Lăng không thể xâm phạm Đại Nguỵ, không cần tự tay động thủ cũng có thể khiến Vệ Thanh Yến c.h.ế.t ở Hoàng Sa Lĩnh.
Thời Minh Hi không hề chần chừ, liền gửi liền hai phong thư cho Hoàng hậu.
Phong thư mà Từ Chiêm sự tố cáo, là phong thứ nhất, phong thứ hai hắn lại tiết lộ ý muốn Vệ Thanh Yến c.h.ế.t của mình.
Hoàng hậu đã hiểu rõ, và lập tức phối hợp, mới có chuyện Yến Thanh bị truy sát.
Nghe xong lời trình bày của Thời Minh Hi, tay Hoàng đế nắm chặt long ỷ, hắn ngẩng đầu muốn mắng Thời Minh Hi thì ánh mắt liếc thấy Lam Thư đang đứng ngoài cửa Ngự Thư phòng.
Đôi mắt Lam Thư đỏ hoe, một tầng nước mắt bao phủ, nàng nhìn về phía Thời Dục.
Hoàng đế thuận theo tầm mắt của nàng nhìn sang, Thời Dục không biết từ lúc nào đã nắm lấy tay Thường Khanh Niệm.
Thường Khanh Niệm dáng người thẳng tắp, đôi mắt khẽ cụp xuống, khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc.
Nhưng Hoàng đế lại cảm nhận được một luồng sát khí sắc lạnh, phát ra từ phương hướng của hai người.
Khi hắn muốn nhìn kỹ hơn, chỉ thấy Thời Dục đột nhiên tiến lên, một cước đạp mạnh vào người Thời Minh Hi, giận dữ nói, “Đồ khốn nạn, bản vương thật nên g.i.ế.c ngươi.”
Thời Minh Hi bị hắn một cước đạp văng vào cửa, rồi lại ngã mạnh xuống, một ngụm m.á.u phun ra, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Tạ thị không biết là không chịu nổi đau đớn trên người, hay là bị hành động của Thời Dục làm cho sợ hãi, cũng theo đó mà nhắm mắt, ngất lịm đi.
Hoàng đế nhìn Thời Dục đang lạnh lẽo khắp người, cuối cùng không nói gì, ra hiệu cho người đưa Thời Minh Hi và Tạ thị xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thời Dục thu liễm sát ý, trầm giọng nói, “Bệ hạ, thần nghi ngờ, kẻ đứng sau Đức Phúc chính là nội ứng mà Thái hậu đã nhắc đến.”
Gia cảnh của Đức Phúc và những gì hắn đã trải qua, đều khiến hắn căm ghét tiền triều đến cực điểm, việc hắn nghe theo tàn dư tiền triều gần như là không thể.
Nhưng Từ Chiêm sự lại là tàn dư tiền triều.
Đức Phúc xúi giục Thời Minh Hi nảy sinh sát tâm với Vệ Thanh Yến, Từ Chiêm sự lại tạo ra cảnh tượng giả rằng Ô Đan còn phản tặc, khiến Thời Minh Hi sợ c.h.ế.t đã giữ lại tám vạn Hộ Quốc Quân, chỉ để Vệ Thanh Yến mang theo hai vạn Hộ Quốc Quân.
Tô Phục phái tám vạn quân Bắc Lăng, với tỷ lệ bốn chọi một phục kích Vệ Thanh Yến, Đức Phúc lại nhắc nhở Thời Minh Hi ý định g.i.ế.c Vệ Thanh Yến, nhắc hắn gửi thư cho Hoàng hậu, để Hoàng hậu ngăn cản Vệ Thanh Yến điều binh.
Trong ứng ngoài hợp, trước sau tiếp ứng.
Đức Phúc căm ghét tàn dư tiền triều, trong chuyện này, hắn lại đồng mưu với tàn dư tiền triều, chắc chắn có kẻ trung gian.
Mà kẻ trung gian đó, chính là người đã đạt được thỏa thuận liên minh với Tô Mậu.
Muốn chia cắt Đại Nguỵ, Vệ Thanh Yến, vị tướng quân oai phong vừa đánh bại Ô Đan, cùng với Hộ Quốc Quân sau lưng nàng, là trở ngại lớn nhất của bọn chúng.
Vì vậy, bọn chúng tốn công mưu tính, không tiếc lợi dụng Tạ thị và Thời Minh Hi, ý đồ trừ bỏ Hộ Quốc tướng quân.
Cuối cùng, bọn chúng đã thành công, kế sách này cũng có thể gọi là hoàn mỹ.
“Kẻ đó hiểu rõ sự tin tưởng của Thời Minh Hi đối với Đức Phúc và Từ Chiêm sự, cũng tính toán được Hoàng hậu sẽ phối hợp với Thái tử, càng hiểu rõ tính cách của Tạ thị, Thời Minh Hi, Thái hậu thậm chí cả Hoàng thượng. Có thể thấy hắn rất am hiểu chuyện trong cung.
Nhưng hắn lại tính sai bản lĩnh của Vệ tướng quân và Hộ Quốc Quân, cũng không ngờ thần sẽ bất chấp phát binh Bắc Lăng, khiến kế hoạch hợp tác của hắn và Tô Mậu đổ bể.”
Càng không ngờ Tiểu Yến sẽ c.h.ế.t đi sống lại, sẽ trở về kinh thành, từng chút một xé toạc chân tướng năm xưa.
Việc Đức Phúc tự sát, nói rõ kẻ đứng sau đã hoảng sợ.
Việc Đức Phúc tự sát, cũng cắt đứt manh mối.
Hoàng đế nghĩ giống hệt Thời Dục, “Kẻ có thể hiểu rõ tình hình hoàng gia, hoặc là có tai mắt trong cung, hoặc bản thân chính là người trong hoàng gia.
Trẫm biết việc này không dễ, nhưng Trẫm không thể không hối thúc ngươi, sớm ngày tóm ra kẻ chủ mưu.”
Thời Dục khẽ gật đầu, tay hắn vẫn nắm tay Vệ Thanh Yến.
“Thần định sẽ hết sức.”
Hoàng đế khẽ ừ một tiếng, thấy Lam Thư vẫn đứng ngoài cửa, liền nói với Vệ Thanh Yến, “Ta cùng Dung Vương còn có vài lời muốn nói, ngươi đi cùng Lam Thư đi.”
Lam Thư vừa nghe những lời của Thời Minh Hi, trong lòng tất nhiên không dễ chịu, có người bầu bạn an ủi có lẽ sẽ khá hơn.
Vệ Thanh Yến đi theo Lam Thư đến một chỗ vắng vẻ, Lam Thư khẽ nghiến răng nói, “Mẫu thân nhất định sẽ g.i.ế.c hắn, báo thù cho các ngươi.”
Vệ Thanh Yến biết ‘hắn’ trong lời Lam Thư chính là Thái tử.
Trước đây nàng cũng không có ý định giữ mạng cho Thái tử.
Nhưng bây giờ, nàng lại khẽ lắc đầu, “Tạm thời không cần giết.”
Tô Mậu đang tìm cách hồi sinh Tô Phục, bọn họ truy xét, sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy Tô Mậu, cũng sẽ biết phương pháp đó rốt cuộc là như thế nào.
Nếu như… nếu như không làm tổn thương những người khác, chỉ hy sinh một mình người bị đoạt xá…
Nàng nguyện vì thế mà trả giá, đổi lấy cơ hội để A Bố một lần nữa sống lại, và đó cũng là cái giá Thời Minh Hi nên phải trả.
Nhưng hiện giờ đó chỉ là một ý nghĩ của nàng, Tô Mậu liệu có thật sự tìm được phương pháp như vậy hay không, còn chưa biết, có thể thực hiện được hay không, càng chưa biết.
Nên nàng không định nói cho Lam Thư biết, tránh để nàng nảy sinh kỳ vọng.
Nhưng mạng của Thời Minh Hi có thể tạm thời giữ lại.
Lam Thư thấy nàng không nói nhiều, cũng không hỏi thêm.
Hai mẹ con lại nói chuyện riêng một lát, Thời Dục cũng ra khỏi Ngự Thư phòng, đang định cùng Vệ Thanh Yến rời cung về phủ thì thấy Tạ Thủ phụ và hai cha con Tạ Thận vội vã đến.
Thấy Vệ Thanh Yến, mày Tạ Thận sa sầm, nghiêm giọng quát, “Đứng lại.”