Phản ứng của bách tính nằm trong dự liệu của Hoàng đế, ngài biết hành động ngày hôm nay kinh thế hãi tục đến mức nào, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, càng biết phải gánh chịu rủi ro lớn đến mức nào.
Nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, cả ngày che đậy giấu giếm chỉ khiến người ta co rúm tay chân, đăng cơ mấy năm, ngài đã nếm đủ khổ sở này.
Ngài không muốn vị Đế vương kế nhiệm phải trải qua những gì ngài đã trải qua.
Đánh giang sơn không dễ, giữ giang sơn càng khó, khi còn là Thái tử, ngài từng lập chí muốn làm một minh quân vì nước vì dân.
Nhưng vì phải giữ những bí mật này nọ, mà đánh mất sơ tâm. Hiện tại có cơ hội như vậy, chi bằng phá phủ trầm châu, sau lưng không vướng bận, mới có thể nhẹ nhõm tiến về phía trước.
Làm con, nên hiếu thảo, nhưng không thể ngu hiếu. Sai lầm của phụ mẫu là sai lầm của phụ mẫu, ngài là ngài, không nên gánh vác sai lầm của phụ mẫu, sai lại càng sai.
Sau này con cái của ngài lại gánh vác sai lầm của ngài, giang sơn này tàng ô nạp cấu chỉ càng ngày càng nhiều.
Ngài không hối hận về việc làm hôm nay, giữa tiếng mắng chửi của bách tính, ngài lại lệnh Phùng Nhược Bảo đến cổng cung tuyên đọc thánh chỉ lập Vệ Thanh Yến làm Hoàng thái nữ.
Cả trường lại lần nữa ồn ào.
Các đại thần nhao nhao yêu cầu diện kiến Hoàng thượng, tự vạch trần sự dơ bẩn của hoàng thất đã là lung lay căn cơ giang sơn, giờ lại còn muốn lập nữ tử làm trữ quân, giao giang sơn Đại Ngụy vào tay nữ tử, làm sao có thể chấp nhận được.
Không ít đại thần cho rằng, nữ tử nên ở hậu trạch tề gia nội trợ, sao có thể đạp lên đầu bọn họ.
Một số khác thì thực sự lo lắng chuỗi hành động này của Hoàng đế sẽ khiến giang sơn Đại Ngụy sụp đổ, đến lúc đó nội loạn lại nổi lên ngoại loạn.
Một số khác lại cho rằng Vệ Thanh Yến làm Hoàng thái nữ, đã làm tổn hại đến lợi ích gia tộc bọn họ, ví dụ như Tạ gia.
Tiên Đế từng hứa, ba đời Hoàng hậu của Thời gia đều xuất thân từ Tạ gia, vì vậy, ngay cả khi Thái tử bị phế, Tạ thị tàn tật, Tạ gia vẫn kiên nhẫn, bởi vì họ kiên định rằng bất kể Thái tử tiếp theo là ai, Hoàng hậu chỉ có thể xuất thân từ Tạ gia.
Nhưng giờ đây Hoàng đế lại muốn giao giang sơn vào tay Vệ Thanh Yến, chưa nói Vệ Thanh Yến và Tạ gia từng có hiềm khích, nàng là một nữ tử thì làm sao cưới Hoàng hậu?
Chẳng lẽ nam tử Tạ gia hắn lại vào hậu cung làm Hoàng phu của nàng ư, việc này có gì khác với con rể ở rể đâu, nam tử Tạ gia hắn sao có thể làm con rể ở rể.
Vả lại, nàng đã gả vào Dung Vương phủ.
Tạ Thủ Phụ không thể ngồi yên được nữa, có vẻ như Hoàng đế không gặp hắn, hắn sẽ đ.â.m đầu c.h.ế.t ở cổng cung.
Hoàng đế làm sao lại không nghĩ đến tâm tư của những người này, đích thân dẫn Vệ Thanh Yến lên tường thành cổng cung.
"Chiếu tự trách ngày hôm nay, là thư hối lỗi của Tiên Đế, cũng là Trẫm nhận sai với thiên hạ. Trong vô vàn sự việc này, Trẫm đều có trách nhiệm thất sát, Trẫm làm quân vương quả không xứng chức."
"Bệ hạ, vạn lần không thể nói như vậy..."
Một giọng nói già nua vang lên, muốn ngăn Hoàng đế nói tiếp.
Bệ hạ nhận lỗi như vậy thật đáng khen về dũng khí, nhưng uy nghiêm hoàng gia mất đi, làm sao chấn nhiếp thiên hạ, lấy gì để cai trị bách tính đây.
Hoàng đế nhận ra là lão Hàn Lâm thanh liêm trung thành, ngài giơ tay lên, "Cái gọi là thiên hạ, thực chất là vạn dân, Đế vương trị thiên hạ, chính là trị vạn dân.
Trị vạn dân chính là để bách tính có cơm ăn, có áo mặc, có nhà ở. Cái mà vạn dân thiên hạ mong cầu cũng là như vậy? Trẫm nói có đúng không?"
Ngài nhìn xuống đám đông chen chúc dưới tường thành, chờ đợi câu trả lời của họ.
Bách tính mong cầu quả đúng là như vậy, nhưng lại không ai dám đáp lời Thiên tử, cổng cung ồn ào bỗng chốc im lặng, cho đến khi một giọng trẻ con non nớt nói, "Đúng vậy, Cẩu Tử muốn đói thì có cơm ăn, buồn ngủ thì có nhà ở, lạnh thì có áo mặc."
Có hắn dẫn đầu, bách tính mới nhao nhao phụ họa.
Hoàng đế cười, "Đã như vậy, người ngồi trên vị trí này là nam hay nữ, có liên quan gì đâu?
Chỉ cần nàng có thể trị lý tốt giang sơn này, khiến thiên hạ được an bình, khiến vạn dân đạt được sở nguyện, đó mới là ý nghĩa thực sự của thân phận Hoàng đế."
Chuyện quả nhiên xảy ra như lo lắng, phế Thái tử tiền đồ vô vọng, dứt khoát buông xuôi, bất cần đời, giận dữ nói, "Nhưng phụ hoàng làm sao biết, nàng ấy có thể làm tốt những điều này?"
"Thanh Yến mười lăm tuổi kế nhiệm Hộ Quốc tướng quân, mười tám tuổi đánh bại Ô Đan xâm phạm Đại Ngụy nhiều năm. Những điều này tự Trẫm không cần nói nhiều, bàn về an định thiên hạ, trong số các con của Trẫm, không ai có thể hơn nàng ấy, ngươi có thừa nhận không?"
Hoàng đế hỏi là Thái tử, càng là văn võ bá quan.
"Nhưng trị quốc không đơn giản như đánh trận." Phế Thái tử không phục, hắn từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm trữ quân, thân là trữ quân đâu cần đích thân ra trận, tự có võ tướng đi.
Vệ Thanh Yến giỏi đánh trận, nhưng chưa chắc có năng lực trị quốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoàng đế lại chỉ cười cười không đáp lời hắn nữa, nhìn về phía Phùng Nhược Bảo, "Hãy mang những tấu chương mà Hoàng thái nữ đã xử lý trong những ngày này cho họ xem."
Mọi người lúc này mới chú ý, một nhóm thái giám theo sau Hoàng đế, tay ôm những chồng tấu chương chất cao.
Phùng Nhược Bảo đích thân dẫn người phát tấu chương xuống, kể cả trong tay phế Thái tử cũng được trao một bản.
Ánh mắt Vệ Thanh Yến phức tạp nhìn Hoàng đế, thì ra phụ hoàng đã sớm có tâm tư này, mấy tháng nay để nàng ngày ngày vào cung phê duyệt tấu chương, là vì ngày hôm nay.
Điều này cũng có nghĩa là, phụ hoàng ngay từ khi biết thân phận của nàng, đã quyết định bất chấp tất cả, công khai sự thật Hoàng Sa Lĩnh và thân thế của nàng cho thiên hạ, bởi vì phụ hoàng biết đó là điều nàng mong đợi.
Ngài đang thành toàn cho nàng, dù phải tự làm tổn hại uy nghiêm Đế vương, Vệ Thanh Yến mũi hơi cay, khẽ gọi, "Phụ hoàng."
Phụ hoàng vì nàng mà làm đến mức này, nàng làm sao có thể bỏ đi một mạch.
Hoàng đế vỗ vai Vệ Thanh Yến, "Con gái tốt."
Dũng khí của ngài hôm nay cũng là do con gái mang lại, nếu không phải con gái, đến nay ngài vẫn là kẻ hồ đồ bị che mắt, phụ nữ hai người họ cùng nhau thành toàn, sau này phụ nữ đồng lòng nhất định cũng sẽ trị lý Đại Ngụy tốt hơn.
Nghĩ đến đây, ngài kiên định nhìn về phía các đại thần.
Có một vị thần tử đọc xong tấu chương trong tay, trợn to mắt, rồi nhìn sang người bên cạnh. Đối phương cũng lộ vẻ kinh ngạc, hai người ăn ý đổi tấu chương cho nhau, muốn xem xem tấu chương trong tay đối phương có phải cũng kinh diễm đến vậy không.
Tình cảnh như vậy không ngừng diễn ra dưới lầu thành, ngay cả phế Thái tử cũng giật lấy tấu chương trong tay người bên cạnh, miệng lẩm bẩm: “Chuyện này không thể nào do Vệ Thanh Yến xử lý được, nàng ta là một nữ tử, làm sao có thể hiểu được đạo trị quốc.”
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hoàng đế: “Phụ hoàng, những điều này là giả đúng không?”
Hoàng đế liếc hắn một cái: “Trong lòng con, trẫm lại là kẻ xem giang sơn như trò đùa thế ư?”
Trước đây thì không phải, nhưng giờ e khó nói.
Phế Thái tử trong lòng bất mãn, liền nảy sinh ý niệm hiểm độc: “Phụ hoàng, ngài có phải muốn học theo Cảnh Đức Đế của tiền triều, bỏ lại giang sơn cùng Lam Thư ẩn thế hay không.
Phụ hoàng, ngài trước kia cần chính ái dân, nhưng từ khi Lam Thư nhập cung, ngài liền lười biếng ngay cả việc thiết triều, nay lại còn làm ra hành động hoang đường như vậy.
Phụ hoàng, ngài vốn anh minh, xin đừng học theo Cảnh Đức Đế tiền triều, vì một nữ tử mà bỏ mặc giang sơn, đến nỗi tạo ra loạn thế về sau. Kính xin phụ hoàng vì giang sơn và lê dân bá tánh thiên hạ mà suy nghĩ lại.”
“Hoàng Thái Nữ chịu lão tướng quân Vệ giáo huấn nhiều năm, lòng yêu dân đã khắc sâu vào tận xương tủy, sau lại theo quân sư Ngô Liên du ngoạn dân gian ba năm, ở trong dân gian càng thấu hiểu được nỗi gian khó trong cuộc sống của bá tánh.
Bởi vậy, trong việc xử lý chính vụ, những gì nàng suy nghĩ đều lợi quốc lợi dân, điểm này có thể thấy rõ qua cách nàng xử lý chính vụ.
Nhưng Hoàng Thái Nữ vẫn e mình làm chưa đủ tốt, trẫm liền thay nàng thỉnh Cảnh Đức Đế tiền triều đến để giáo huấn nàng về sách lược trị quốc.”
Phế Thái tử chẳng qua là muốn gán cho Hoàng đế cái tội mê đắm nữ sắc mà mất hết lý trí, để ngài hủy bỏ ý định lập Vệ Thanh Yến làm Hoàng Thái Nữ, nên mới lôi Cảnh Đức Đế ra.
Làm sao hắn có thể ngờ, Cảnh Đức Đế lại thật sự xuất hiện trước mặt hắn: “Ngươi… ngươi không phải là thật?”
Tính theo tuổi tác, Cảnh Đức Đế giờ đây đã phải trăm tuổi, làm sao có thể còn sống? Nếu còn sống thì làm sao có thể dạy dỗ Đại Nụy Hoàng Thái Nữ.
“Lão nạp là người thật việc thật, chắc chắn không ít lão thần còn nhớ dung mạo của lão nạp, không thể làm giả được.”
Vong Trần cười tủm tỉm nhìn phế Thái tử: “Chỉ là miệng lưỡi ngươi quá độc ác, nói lão nạp thành một hôn quân mê sắc mà mất trí.
Lão nạp nào có bỏ mặc giang sơn, chẳng qua là tạo hóa trêu ngươi thôi. Đại Nụy những năm qua ra sao, lão nạp đều nhìn thấy cả.
Tô gia đã là quá khứ, đa tạ Bệ hạ không chê bai, lão nạp nhất định sẽ dốc túi truyền thụ cho Hoàng Thái Nữ. Những bản lĩnh khác của lão nạp có lẽ không tài cán gì, nhưng làm Hoàng đế thì vẫn có chút kinh nghiệm đó.
Nếu ai trong các ngươi không phục, hoan nghênh đến tranh luận!”
Ngài vẫn luôn mỉm cười, ánh mắt lướt qua mọi người. Gặp một hai người quen mặt, ngài còn giơ tay chào hỏi, chỉ là những người được chào hỏi, những thiếu niên thuở xưa, giờ đã là bậc lão niên tuổi tác đã cao.
Cảnh Đức Đế tại vị mười lăm năm, có thể nói là đạo không gì không làm được, mưu không gì không đúng, vua thánh thần hiền, vận thái thời khang. Một vị quân vương có thể trị vì tạo ra thịnh thế như vậy, ai dám cùng ngài tranh luận đạo trị quốc?
Đặc biệt, trong số các quan viên ở đây, không ít người trước bị tiểu quỷ nắm thóp, sau lại bị Hoàng đế răn đe, cuối cùng được Hoàng đế khoan dung. Vậy thì còn ai dám thật sự chống lại ý của Hoàng đế?
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều cam tâm như vậy. Tạ thủ phụ đứng dậy, nhanh chóng bước đến bên cạnh Phùng Nhược Bảo, khẽ nói: “Kính xin công công nhắc nhở Bệ hạ, về lời ước hẹn giữa Tiên Đế và Tạ gia. Dù sao Tạ gia đã vì Tiên Đế mà giữ bí mật thâm sâu nhiều năm, không có công lao thì cũng có khổ lao.”
Tạ thủ phụ đã không còn màng đến việc lời uy h.i.ế.p trần trụi này sẽ khiến Hoàng đế không vui.
Có thể khiến Tiên Đế hứa hẹn ba đời Hoàng hậu, làm sao có thể chỉ dựa vào tình nghĩa giúp đỡ năm xưa? Tạ gia tự nhiên là đã nắm được điểm yếu của Tiên Đế.
Hôm nay, hắn chỉ có thể dùng lại điểm yếu này một lần nữa.