Có lẽ vì đã khóc quá nhiều, Vệ Thanh Yến không còn nước mắt để rơi nữa. Nàng ngồi xếp bằng bên cạnh Nhất Liên, chép kinh cho hắn, chép mỏi tay liền nằm ghé bên cạnh hắn, ngắm nhìn hắn.
Đến nước này, thật sự là nhìn một lần là lại ít đi một lần.
Mẫu thân không đến, nàng còn phải thay mẫu thân nhìn thay phần của người.
Thời Dục ở bên cạnh, luôn luôn chú ý đến đèn trường minh, thỉnh thoảng gạt bớt bấc đèn, tránh cho nó tắt. Từ đầu đến cuối hắn không nói thêm lời nào.
Bất cứ lời an ủi nào cũng không thể xoa dịu nỗi đau của Vệ Thanh Yến lúc này, hắn không thể khiến nàng không đau lòng, điều hắn có thể làm là không để nàng một mình chịu đựng nỗi đau này.
Ngoài Dư Lương Chí và Vong Trần hòa thượng, Vệ Thanh Yến giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, không cho phép bất cứ ai vào làm phiền Nhất Liên.
Thời Đức Hậu rất muốn biết Nhất Liên có thật sự đã c.h.ế.t hay không. Mặc dù nỗi buồn của Vệ Thanh Yến không giống giả vờ, nhưng Nhất Liên xảo quyệt, khiến hắn truy lùng bao năm vẫn không bắt được. Vệ Thanh Yến cũng là người rất tinh ranh, đa mưu.
Hắn không khỏi nghi ngờ.
Nếu thật sự đã chết, tuy đáng tiếc không thể ép hắn nói ra thêm huyền thuật bí pháp, nhưng c.h.ế.t rồi cũng có cái lợi của cái chết.
Mẫu thân của Nhất Liên là Linh nữ của Bồng Lai Linh Tộc, con cái của Linh nữ, dù đã chết, thân xác hay hồn phách đều khác thường.
Huống chi Nhất Liên vào cửa Phật tu hành mấy chục năm, từ bi hành thiện, hai điều kết hợp lại, sau khi hắn c.h.ế.t hỏa táng nhất định sẽ kết ra xá lợi công đức.
Có xá lợi công đức gia trì, hắn muốn đoạt xá ai thì đoạt xá người đó, sẽ không còn vì thuật pháp đoạt xá tu luyện chưa tinh thông, chỉ có thể đoạt xá người có khí thế suy yếu, có quan hệ huyết thống, lại còn phải chịu đựng phản phệ của thiên đạo, hết lần này đến lần khác thay đổi thân xác để duy trì sự sống.
Tối qua oán khí hấp thụ chưa đủ, thân oán cổ còn thiếu một bước cuối cùng. Tuy bây giờ có thể che giấu dấu vết đoạt xá, tạm thời lừa gạt Vệ Thanh Yến.
Nhưng đó không phải mục đích của hắn. Hắn muốn thân trường sinh bất tử, muốn độc tôn thiên hạ, đứng trên vạn người phàm, muốn đại nghiệp thống nhất thiên hạ.
Thế nhưng mấy lần muốn thăm dò hư thực đều bị Kinh Trập ngăn ở ngoài cửa. Định sai Cát Phi Chu lén lút lẻn vào, lại có một Vong Trần hòa thượng ngồi xổm trên mái nhà. Những người này thật sự đáng hận vô cùng.
Ngọc ma ma thấy thị lại một lần nữa gặp phải cản trở, tức giận trở về phòng, khuyên nhủ nói, “Quận chúa, ngài có tấm lòng này, bọn họ không lĩnh tình, ngài hà tất phải tới đó chịu uất ức…”
“Ra ngoài.” Thời Đức Hậu bực bội cắt ngang lời bà ta.
Lại là vẻ mặt đáng sợ đó, Ngọc ma ma giật mình run rẩy, không dám nói thêm lời nào, khom lưng lui ra ngoài.
Không lâu sau, Cát Phi Chu đến phòng Thời Đức Hậu, “Chủ tử, có cần thuộc hạ xử trí Ngọc ma ma không?”
“Cứ giữ lại đã.”
Ngọc ma ma c.h.ế.t vào lúc này, khó tránh khỏi lại nảy sinh sự cố, có bà ta còn có thể che đậy một phần. Nếu thật sự phải chết, cũng phải c.h.ế.t có ích.
Hắn trầm giọng nói, “Hãy truyền tin Dung Vương và Hoàng Thái nữ ở Ích Châu ra ngoài, để họ đến viếng.”
Đợi người ngoài đến, Vệ Thanh Yến chung quy không thể không cho mọi người vào linh đường.
Buổi chiều, Tri phủ Ích Châu liền dẫn theo các quan lớn nhỏ của Ích Châu đến.
Sư phụ của Hoàng Thái nữ mất ở Ích Châu, tang sự lại làm trong thành Ích Châu, bọn họ sao dám không đến viếng.
Vệ Thanh Yến nghe tin, thờ ơ nói, “Không gặp.”
Thời Dục đích thân ra cửa đuổi mọi người đi. Trên đường về linh đường, hắn gặp chủ tớ Yên Nhiên đang đợi ở đó.
Thị mặt đầy vẻ quan tâm, “Dung Vương, Vương phi đau lòng quá độ, e rằng không ăn uống được gì. Ta đã sai Ngọc ma ma nấu chút canh, Dung Vương hãy mang cho Vương phi, để nàng ăn chút đi.”
Nhìn hộp thức ăn Ngọc ma ma đưa tới, Thời Dục nhận lấy, dừng một chút, hắn nói, “Nàng ấy là Hoàng Thái nữ, từng là Hộ Quốc Tướng quân Vệ Thanh Yến, là nữ nhi của Hoàng thượng. Đường tỷ Yên Nhiên sau này hãy kính trọng nàng như Thái nữ điện hạ đi.”
Yên Nhiên không ngờ hắn lại đột nhiên nói thẳng ra những điều này, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Ngược lại Ngọc ma ma kinh ngạc nói, “Hộ Quốc Tướng quân vẫn còn sống sao?”
Thời Dục gật đầu.
Ngọc ma ma vỗ một cái vào trán, “Nhìn cái đầu óc này của lão nô, lão nô cứ tự hỏi sao Điện hạ trông quen mắt đến thế, đúng rồi, chính là Vệ tướng quân trong trang phục nữ nhi mà.
Vệ tướng quân vẫn còn sống, điều này thật tốt quá. Vậy Vương gia ngài… ngài trước kia cưới…”
Thấy Thời Dục chủ động nói chuyện này, bà ta mới dám cả gan hỏi, thật sự rất tò mò.
Thời Dục gật đầu, “Thường Khanh Niệm chính là Vệ Thanh Yến, là Hoàng Thái nữ của các ngươi.”
Sau cơn chấn động, Ngọc ma ma liên tục nói, “Là lão nô mắt kém, không nhận ra Điện hạ…”
Uổng cho lão ta trước đây còn tưởng cô nương này là Dung Vương giấu bên ngoài, tưởng Quận chúa gọi cô nương kia là Vương phi là để lấy lòng Dung Vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chẳng trách trước đây hạ nhân trong phủ đều bàn tán, Đỗ Thượng thư được Bệ hạ thưởng thức, ngay cả muội muội hắn cũng lọt vào mắt Hoàng thượng, từng cỗ xe thưởng tứ cứ như nước chảy mà chở về An Viễn Hầu phủ.
Đây đâu phải là thưởng thức Đỗ Thượng thư, Hoàng thượng đây là đang thương yêu nữ nhi của mình mà.
Thế nhưng không đúng.
Ngọc ma ma phản ứng lại.
Vậy Dung Vương và Hoàng Thái nữ chẳng phải là thúc cháu sao?
Vậy hai người này sao có thể làm vợ chồng?
Hay là, bọn họ ở Kinh thành không được thế tục dung thứ, nên mới trốn đến Ích Châu này?
Nhưng khi gặp ở khách điếm, bọn họ ngay cả giả trang cũng không làm, không giống như là đang tránh nạn. Sau khi ta rời Kinh thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Bà ta nhìn về phía Quận chúa Yên Nhiên, muốn tìm câu trả lời trên mặt thị.
Yên Nhiên lúc này đã điều chỉnh tốt cảm xúc, nói theo, “Đúng vậy, Vệ tướng quân còn sống thật sự tốt quá. Chỉ là, nếu vậy thì, ngươi và nàng…”
Thị ngập ngừng muốn nói lại thôi, như thể không biết phải hỏi thế nào.
Thời Dục vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị xuống, “Bổn vương và đường tỷ Yên Nhiên giống nhau, đều không phải huyết mạch họ Thời.”
Yên Nhiên vẻ mặt kinh hãi, “Ngươi, cũng là do Thái hậu nhận nuôi sao?”
“Không, ta là bị tên tiểu nhân Tiên Đế xảo trá kia trộm về.” Thời Dục nghiến răng, “Cái ngụy quân tử đạo mạo đó, sống như chuột cống trong rãnh thoát nước, c.h.ế.t rồi cũng chỉ xứng rữa thối vạn năm trong rãnh thoát nước.”
“Sao lại như vậy?” Yên Nhiên ôm miệng, “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Kinh Trập nói, “Không phải muốn làm gì, mà là đã làm gì rồi. Kẻ xấu đó quá tệ, quá độc ác. Theo ta mà nói, nghiền xương thành tro vứt xuống rãnh cống còn là nhẹ. Đáng lẽ phải rắc tro cốt hắn ra đường cái, cho bá tánh Đại Ngụy giẫm đạp rồi mới vứt xuống rãnh cống.”
Thời Dục dường như không muốn Kinh Trập nói nhiều, vội vàng nhẹ ho một tiếng cắt ngang, “Tấm lòng của đường tỷ ta xin nhận rồi. Các ngươi chuẩn bị đi, ba ngày sau, hỏa táng sư phụ, chúng ta sẽ trực tiếp về Kinh.”
Yên Nhiên bị những lời Thời Dục vừa nói chọc tức đến mức răng hàm muốn vỡ vụn, còn có thể nói gì được nữa, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Đợi Thời Dục rời đi, thị tùy tiện tìm một cái cớ đuổi Ngọc ma ma đi, một mình trở về phòng.
Cát Phi Chu không lâu sau liền đến.
Yên Nhiên đè nén cơn giận, “Sai người đến Hoàng lăng một chuyến.”
Cát Phi Chu vừa rồi ở gần đó, cũng đã nghe toàn bộ lời Thời Dục và Kinh Trập nói, ngập ngừng nói, “Chủ tử, nếu bọn họ thật sự làm như vậy, phải làm sao?”
Không thể cứ thế mà lật từng rãnh cống ở Kinh thành, vớt hài cốt Tiên Đế chứ?
Càng không thể báo quan, hoặc là bẩm báo Hoàng thượng gì đó.
Có tội kỷ chiếu của Hoàng đế, danh tiếng của chủ tử đã thối nát rồi. E là Thời Dục dám làm như vậy, chính là Hoàng thượng ngầm cho phép, dù sao hắn có thể thay chủ tử ban tội kỷ chiếu, sợ là đã hận chủ tử đến tận xương tủy rồi.
“Nghiệt tử, đều là nghiệt tử.” Yên Nhiên một quyền đập mạnh xuống bàn.
Cát Phi Chu ngập ngừng nói, “Chủ tử, có phải bọn họ cố ý thăm dò ngài không?”
Nếu không sao lại đột nhiên nói những lời đó.
Yên Nhiên nghĩ một lát, nói, “Cho dù có phải thăm dò hay không, cũng đều phải phái người đến Hoàng lăng kiểm tra. Vả lại, Trẫm hiểu rõ tiểu súc sinh Thời Dục này, trong lòng hắn Vệ Thanh Yến là quan trọng nhất.
Vì quan viên Ích Châu đã biết thân phận Vệ Thanh Yến, nên không còn cần phải giấu giếm nữa. Hắn chắc chắn hy vọng mọi người sẽ lấy Vệ Thanh Yến làm người tôn kính, nên mới mở miệng nhắc nhở Trẫm sau này hãy gọi Vệ Thanh Yến là Điện hạ.
Hừ, một Hoàng Thái nữ thật tốt. Thời Cẩn cái nghịch tử này dám đem giang sơn của Trẫm giao cho một nữ tử, thật là hay lắm.”
Cát Phi Chu thấy hắn tức giận, không dám trái lệnh, đành phải truyền lệnh xuống, sai người về Kinh thành dò xét Hoàng lăng.
Người của hắn ra khỏi thành không lâu, ám vệ của Dung Vương phủ liền đến linh đường, “Vương gia, quả như ngài liệu, đúng là có người phi ngựa như bay về Kinh thành.”
Vệ Thanh Yến tiếp lời, “Nói như vậy, nàng ta thật sự là Tiên Đế, nhưng ta lại không nhìn ra sơ hở. Vậy nàng ta hẳn đã luyện thành thân oán cổ.”
Nàng đã nghe Thời Dục kể lại chuyện vừa xảy ra bên ngoài.
Phản ứng của Ngọc ma ma mới là chân thực nhất. Yên Nhiên là một phụ nhân chốn hậu trạch, lại sớm đã dẫn Ngọc ma ma rời khỏi Kinh thành, chuyện Ngọc ma ma không biết, nàng ta cũng không nên biết.
Cho dù nàng ta che giấu không tồi, nhưng Thời Dục vẫn nhận ra sự bất thường, nên mới cùng Kinh Trập lừa nàng ta vứt hài cốt Tiên Đế vào rãnh cống.
Một người tự phụ như Tiên Đế, sao có thể chấp nhận mình c.h.ế.t đi bị vứt vào rãnh cống. Nhất định sẽ phái người về Kinh thành kiểm tra.