Thời Dục liệu rằng Vệ Thanh Yến về kinh sẽ tìm đến Ngô Ngọc Sơ, nhưng không ngờ, Vệ Thanh Yến lại ra tay dứt khoát như vậy.
Hắn không phải chưa từng điều tra Ngô Ngọc Sơ, đúng như Ngô Ngọc Sơ đã nói, không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh hắn đã nhận được thư cầu cứu…
Đi đến bên giường, Thời Dục dùng chăn đơn quấn lấy hoa khôi đang hôn mê, vác nàng ra khỏi phủ Thượng thư.
Ngày hôm sau, Vệ Thanh Yến đang dùng bữa sáng ở đại sảnh khách điếm.
“Các ngươi nghe tin gì chưa? Binh bộ Thượng thư Ngô đại nhân đêm qua bị tiểu thiếp sát hại, đến khi hạ nhân phát hiện thì t.h.i t.h.ể đã cứng đờ, tiểu thiếp thì đã không còn tăm hơi, giờ đang bị truy bắt khắp thành đó?”
“Tiểu thiếp vì sao phải g.i.ế.c người, phủ Thượng thư đầy thị vệ, một nữ tử yếu ớt như nàng ta làm sao có thể trốn thoát được?” Có người phản bác.
“Ta lại nghe nói, tiểu thiếp kia là hoa khôi Tầm Hương của Yên Vũ Lâu, bị một giang hồ du hiệp để mắt, đang định chuộc thân cho nàng ta thì bị Ngô đại nhân ra tay trước, du hiệp tức giận, vì thế mới g.i.ế.c Ngô đại nhân, cướp Tầm Hương đi.”
“Không đúng, ta nghe nói Tầm Hương là do Binh bộ Thị lang Liễu đại nhân tặng cho Ngô đại nhân, các ngươi nói, Tầm Hương có khi nào là…”
Người nói chuyện đưa mắt nhìn mọi người, hiện ra một vẻ mặt đầy ẩn ý: “Ngô đại nhân đã chết, vị trí Binh bộ Thượng thư liền bỏ trống, có lợi cho ai đây?”
Đương nhiên là hai vị Binh bộ Thị lang.
Vệ Thanh Yến thu hết những lời trong sảnh vào tai, thong thả bước lên lầu.
Lời đồn đãi hư hư thực thực, rõ ràng có kẻ đang giật dây phía sau.
Là Thời Dục sao?
Nàng rời suối nước nóng, người của Thời Dục đã theo sau.
Hắn cũng muốn g.i.ế.c Ngô Ngọc Sơ để báo thù cho nàng, nên mới dẫn hoa khôi đi, tung tin đồn để che mắt thiên hạ sao?
Nghe nói hắn tìm thấy t.h.i t.h.ể A Bố, đau đớn tột cùng, liền mang t.h.i t.h.ể A Bố đi chinh phạt Bắc Lăng, đợi Bắc Lăng đầu hàng mới đưa y về kinh. Thi thể đã thối rữa không còn hình dạng, đây cũng là một trong những lý do bách quan đàn hặc hắn.
Nghe nói, mỗi tháng hắn đều đến mộ A Bố, ngồi đó cả một ngày.
Kinh thành ai nấy đều khen ngợi, Dung Vương đối với Hộ Quốc Đại tướng quân tình nghĩa huynh đệ sâu nặng.
Vệ Thanh Yến khẽ cười lắc đầu, chắc là nghe những lời này nhiều quá, nàng sinh ảo giác, mới cảm thấy Thời Dục làm những việc này là có liên quan đến nàng.
Năm mười sáu tuổi, Thời Dục đột nhiên đoạn giao với nàng, tự mình xin đi phong địa.
Nàng gửi thư, hắn cũng không hồi âm, đoạn tuyệt với nàng hoàn toàn.
Đây cũng là lý do vì sao, khi nàng bị vây khốn ở Hoàng Sa Lĩnh, điều binh từ Cam Châu gần Hoàng Sa Lĩnh, cầu cứu triều đình, lại không cầu cứu Thời Dục.
Nhưng Thời Dục lại đến Hoàng Sa Lĩnh…
Trên bậu cửa sổ vọng lại tiếng ‘gù gù’, Vệ Thanh Yến gỡ thư từ chân chim bồ câu xuống, đọc xong nội dung, khóe môi khẽ cong.
Bất kể những lời đồn này là do Thời Dục làm, hay kẻ khác thừa cơ đục nước béo cò, nàng cũng không hối hận vì đã g.i.ế.c Ngô Ngọc Sơ.
Cam Châu kề Hoàng Sa Lĩnh, tám vạn quân Bắc Lăng xâm nhập biên giới, thân là Tiết độ sứ nắm trong tay vài vạn binh lính mà lại không hề hay biết, nàng làm sao có thể tin hắn mắt đui lòng mù đến mức đó?
Mặc cho hai vạn nhi lang hộ quốc c.h.ế.t thảm, hắn không những không bị liên lụy, ngược lại còn được thăng chức về kinh.
Đằng sau có những thủ đoạn dơ bẩn gì, Vệ Thanh Yến sớm muộn cũng sẽ điều tra rõ.
Nhưng, nàng không thể chờ đợi, vậy thì cứ dùng m.á.u của Ngô Ngọc Sơ trước, để cáo an hai vạn vong linh.
Còn về hoa khôi kia, trên tay cũng dính m.á.u người, bị cái c.h.ế.t của Ngô Ngọc Sơ liên lụy, cũng là điều ả đáng phải nhận.
Vệ Thanh Yến đốt lửa nến hủy bức thư, xách gói đồ xuống lầu, lần này nàng giả trang thành nữ nhân.
…
“Gia, thuộc hạ đã tra, Tầm Hương vì tranh giành hoa khôi mà từng hại người.” Hộ vệ Kinh Trập gõ cửa thư phòng của Thời Dục.
Thời Dục nghe vậy, lạnh giọng nói: “Vậy thì g.i.ế.c đi.”
Kinh Trập suy nghĩ một lát, chần chừ nói: “Gia, trong cung gần đây theo dõi ngài rất gắt, ngài giúp cô nương đó, vạn nhất để người ta tra ra đến ngài, chẳng phải lại để người khác nắm được nhược điểm sao…”
Thời Dục liếc xéo hắn một cái: “Bổn vương là một kẻ bệnh tật, có thể làm gì?”
Kinh Trập nghẹn họng, không dám nói thêm.
Đông Tàng thì thăm dò nói: “Vương gia, ngài… có phải đã khỏe lại rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đêm qua Vương gia một mình ra ngoài, còn trói một người về phủ, ám vệ trong phủ cũng không hề hay biết, đây là thân thủ mà Vương gia trước kia mới có.
Thời Dục nhấc bút chấm mực, viết một chữ ‘Khanh’ thật lớn trên giấy tuyên thành.
Lời hòa thượng ngày ấy vẫn còn văng vẳng bên tai: “Nếu lão nạp có thể khiến nàng cải tử hoàn sinh, ngươi cần phải hiến ra một đoàn hồn hỏa, ngươi có cam lòng không?”
Trên thân người có ba đoàn hồn hỏa, lần lượt ở đỉnh đầu và hai vai.
Kẻ thiếu hụt, nhẹ thì bệnh yếu, nặng thì ngây dại.
Hắn cam lòng!
“Kẻ si tình.” Hòa thượng lắc đầu: “Người ta sẽ mang đi trước, ngươi vẫn còn cơ hội hối hận. Nếu ngày đó đã quyết định thì hãy làm theo cách ta nói.
Nàng nếu tỉnh lại, mạng sống coi như là ngươi ban cho, ngươi hãy đặt cho nàng một cái tên, đỡ cho lão nạp phải hao tâm.”
Phù thế vạn thiên, ta chỉ yêu nàng, sớm chiều đều nhớ nàng.
“Thời Dục, ngươi đừng quấy rầy ta luyện công, tương lai ta muốn làm một Thường Thắng tướng quân bảo vệ giang sơn, mở rộng bờ cõi cho Đại Ngụy.”
Trong đầu hắn hiện lên dáng vẻ sống động của nàng khi bị hắn chọc tức đến nhảy dựng, hắn nói: “Vậy thì gọi là Thường Khanh Niệm đi.”
Lại chấm mực, một chữ ‘Niệm’ nhảy vọt trên giấy.
Nét chữ mạnh mẽ, cứng cáp, đã là câu trả lời cho Đông Tàng.
Đông Tàng lộ vẻ vui mừng, ngay cả Kinh Trập, người có đầu óc không linh hoạt bằng Đông Tàng, lúc này cũng hiểu ra, kích động nói: “Vương gia, thật sự đã khỏe lại rồi sao? Nhưng sao lại đột nhiên khỏe lại thế, vậy, vậy, vậy Vệ tướng quân nàng ấy thì sao?”
Thân thể bệnh tật hơn hai năm đã khỏe lại thế nào, Thời Dục cũng không hiểu, nhưng chắc chắn có liên quan đến Vệ Thanh Yến.
Nhưng đêm đó, nàng không lộ rõ thân phận.
Hắn đề cập đến hà thanh hải yến để dò xét, nàng không nhận, vậy thì chắc chắn có ẩn tình mà nàng không thể thừa nhận.
Hắn thuận theo nàng.
Chỉ là, việc hắn khỏe lại một cách khó hiểu này, liệu có ảnh hưởng đến nàng không?
Nghĩ đến đây, hắn vội nói: “Đông Tàng, phái người từ xa bảo vệ nàng.”
Lời này khiến Đông Tàng vốn dĩ trầm ổn cũng mở to mắt, rồi lập tức gật đầu mạnh mẽ.
Cô nương kia chính là Vệ tướng quân!
Phải rồi, Vương gia nhà hắn ngoại trừ để tâm đến Vệ tướng quân, nào có khi nào nhìn thẳng vào ai khác.
Ám vệ Dung Vương phủ tìm thấy Vệ Thanh Yến, nàng đang bước lên bậc thang tiến đến cổng lớn An Viễn Hầu phủ.
Dừng lại trước cổng lớn An Viễn Hầu phủ, Vệ Thanh Yến giơ tay gõ nhẹ vào vòng đập cửa.
Cánh cửa son nặng nề mở ra một khe hở, người gác cổng thò đầu ra, trên dưới đánh giá nàng: “Đây là An Viễn Hầu phủ, cô là ai?”
Vệ Thanh Yến nhìn người gác cổng, nói thẳng ý định: “Ta tìm Đỗ Học Nghĩa, làm phiền thông báo một tiếng, muội muội ruột của hắn đến tìm hắn.”
“Nói bậy, Hầu gia nhà ta làm gì có muội muội ruột…” Lời quát mắng còn chưa dứt, người gác cổng đã khựng lại.
Hắn nhớ ra rồi, Hầu gia nhà họ quả thật có một muội muội, bị lạc trong một buổi hội hoa đăng mười mấy năm trước.
Mấy năm trước Hầu gia còn cho người tìm, nhưng nhiều năm không thấy tung tích, có lẽ là thất vọng rồi, những năm gần đây không thấy nhắc đến nữa.
Hắn càng thêm kỹ lưỡng đánh giá Vệ Thanh Yến, gương mặt mỹ nhân như tranh vẽ, đôi mắt trong như trăng rằm, sống lưng thẳng tắp, không kiêu ngạo không tự ti, ngược lại còn có chút khí độ của Hầu gia nhà họ.
Chẳng lẽ người trước mắt này thật sự là tiểu thư nhà họ?
Người gác cổng lòng đầy chấn động, chỉ là trong phủ gần đây liên tục xảy ra chuyện lạ, Hầu gia đã hạ lệnh đóng cửa từ chối khách, hắn cũng không dám tùy tiện cho người vào.
Nhưng nếu đây thật sự là tiểu thư, hắn cũng không thể đắc tội, thái độ liền khiêm tốn hơn trước một chút: “Cô nương thứ lỗi, ta phải vào bẩm báo Hầu gia trước.”
Cánh cửa son khép lại, Vệ Thanh Yến tĩnh lặng đứng đó.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa lớn lại được mở ra, An Viễn Hầu Đỗ Học Nghĩa trẻ tuổi đứng trước mặt Vệ Thanh Yến: “Ngươi là ai, từ đâu đến?”
Người từ chiến trường trở về, trên thân tự mang khí sát phạt, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía Vệ Thanh Yến.
Vệ Thanh Yến ngước mắt đón ánh nhìn, từng chữ từng chữ nói: “Dụ Châu, Lăng Huyện, Ngọc Lan Sơn.”
Oành! Một tiếng sấm kinh hoàng nổ tung trong đầu Đỗ Học Nghĩa!