Vệ Thanh Yến dứt lời, Vệ lão Tam cảm thấy một luồng hàn khí thấu xương ập đến, không khỏi rùng mình, nàng đột ngột quay đầu, chỉ thấy bên ngoài trời đất đều tối sầm.
Nhưng cái tối sầm này lại khác với trời tối thông thường, giống như một cái bóng đen khổng lồ bao phủ xuống, khiến người ta nghẹt thở.
Không đợi nàng hỏi, Vệ Thanh Yến làm dấu tay, đầu ngón tay vung kim quang lên không trung, trầm giọng nói, "Lui xuống, ta đưa ngươi vào phủ, là để hóa giải oán niệm trong lòng ngươi, báo mối thù nên báo.
Nhưng nếu ngươi vì thế mà làm hại đến sinh mạng ngoài nhân quả, thì vĩnh viễn không thể luân hồi, ta cũng sẽ khiến ngươi phải trả giá cho điều đó."
Hàn ý lui đi, bóng đen tan biến.
Vệ lão Tam trợn mắt, "Có quỷ? Là con gái nhà này Dương Linh Nhi sao?"
Vệ Thanh Yến nhìn đám hắc khí đã lui về trong viện, co lại thành một khối rất nhỏ, đám hắc khí đó ngưng tụ thành một khuôn mặt thiếu nữ, lúc này trên khuôn mặt đó đầy vẻ ủy khuất.
Chết quá mức thê thảm, Dương Linh Nhi cố chấp báo thù, liền sinh ra oán khí, nhưng kẻ hại nàng sớm đã có phòng bị, oán khí không báo được thù, cũng không vào được phủ Dương.
Cũng vì thế, chấp niệm càng lớn, oán lực càng mạnh.
Vệ Thanh Yến đáp, "Không phải quỷ, là oán."
Nhưng cách tu thành Quỷ Oán không xa nữa, sau Quỷ Oán, chính là Ma.
Bởi vậy, Dương Linh Nhi khác với những oán khí đã hóa giải ở kinh thành trước kia, nàng tuy cũng vẫn là một luồng oán khí, nhưng đã tu thành ý thức.
Nghe hiểu tiếng người, biết suy nghĩ.
Vệ lão Tam liên tưởng trước sau, lại một lần nữa kinh hãi, "Nàng ấy sẽ không phải là một trong bốn mươi chín thiếu nữ kia chứ?
Vậy nàng ấy không phải bệnh chết, mà là bị người ta sống chôn mà chết, cha nàng ấy có biết không? Hay nói cách khác, cha nàng ấy cũng là một trong những hung thủ hãm hại nàng ấy?"
"Phải." Vệ Thanh Yến gật đầu, "Nàng ấy quả thực bị người đời hoạt táng mà chết. Còn về việc phụ thân nàng có biết hay không, đợi khi dung mạo t.h.i t.h.ể được phục nguyên, sẽ rõ câu trả lời."
Nếu Dương Quận Thủ chưa từng nhúng tay vào chuyện này, sau khi Kinh Trập phục nguyên dung mạo nữ tử, khi nhìn thấy nữ nhi vốn được cho là bệnh c.h.ế.t lại bị vây khốn trong núi, phản ứng vô thức của y sẽ không thể giả dối.
Vệ Lão Tam đột nhiên dùng trường kiếm trong tay đập mạnh xuống bàn, "Ta đã nói rồi, trên đời này mấy ai làm kế mẫu mà thật lòng đối tốt với con riêng đâu. Có mẹ kế là có cha ghẻ, e rằng cái c.h.ế.t của nàng, dù Dương Quận Thủ không tham gia, cũng là kẻ đồng lõa, là người tiếp tay cho kẻ bạo ngược."
Vệ Thanh Yến đưa mắt nhìn lên gương mặt nàng, thấy đầy phẫn nộ, cùng với sự thương xót dành cho Dương Linh Nhi, nhưng lại không có một chút sợ hãi ma quỷ. "Vệ tiểu phu nhân phải chăng cũng từng ức h.i.ế.p Tam tỷ?"
Sau khi Vệ tiểu phu nhân vào cửa sinh hạ Uyển Nghi, tổ mẫu mới đưa Tam tỷ về quê nhà. Trong khoảng thời gian đó, Vệ tiểu phu nhân và Tam tỷ có gần hai năm chung sống. Vệ Lão Tam không ngờ Vệ Thanh Yến lại đột nhiên nhắc đến mình, nhất thời ngây người, sau đó hừ lạnh nói, "Thị ta quả thực chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nhưng khi đó ta dù nhỏ tuổi, cũng không dễ bị ức hiếp."
Vậy là, vẫn từng bị ức hiếp.
Vệ Thanh Yến khẽ rủ mi mắt.
Khi Vệ tiểu phu nhân vào cửa, Tam tỷ chưa đầy ba tuổi, còn chưa nhớ được nhiều chuyện, nếu Vệ tiểu phu nhân nguyện ý đối đãi chân thành với nàng, nuôi dưỡng bên cạnh cũng không phải là không thể.
Nhưng bởi Vệ tiểu phu nhân không có lòng chân thành, tổ mẫu mới đưa Tam tỷ về quê nhà, mà ở quê nhà chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.
Mới khiến Tam tỷ đến nay không chịu thành hôn, lại còn mắc chứng không ngủ được vào ban đêm.
Tam tỷ hận Vệ tiểu phu nhân, nên mới không tin Dương phu nhân thật lòng đối tốt với con riêng.
Quả như lời nàng nói, trên đời này những người kế mẫu có tấm lòng thật sự, quả thực không nhiều, người đời đều có tư tâm, Dương Linh Nhi chính là bị kế mẫu hãm hại.
Vệ Lão Tam không rõ Vệ Thanh Yến nghĩ gì, hỏi, "Giờ phải làm sao? Nhiều mạng người như vậy cơ mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đợi."
Đợi phản ứng của Dương Quận Thủ, đợi dung mạo tất cả các nữ tử được phục nguyên, rồi dán hình tượng của họ, đợi người nhà đến tìm.
Đợi kẻ đứng sau không nhịn được, đợi chân tướng phơi bày.
Vệ Lão Tam nghe vậy, biết Vệ Thanh Yến đã có sắp xếp, liền nói, "Vậy ta về phòng trước đây, nàng có việc cứ gọi ta."
"Tối nay Thời Dục có việc tìm Tiêu Chi An, sẽ không quay về. Tam tỷ cứ ở lại đây bầu bạn với ta đi, đợi dùng xong bữa tối, chúng ta cùng ra ngoài dạo chơi."
Nghe nói quả nhiên tối nay phải ra ngoài, Vệ Lão Tam nghĩ ngợi, rồi đi về phía chiếc ghế nhỏ trong phòng, "Vậy ta cứ nghỉ ngơi ở đây một lát, bữa tối thì không cần nữa, khi nào ra ngoài cứ gọi ta dậy là được."
Vệ Thanh Yến khẽ 'ừm' một tiếng, lấy một chiếc chăn mỏng đưa cho nàng.
Vệ Lão Tam cuộn chăn mỏng, cuộn mình trên chiếc ghế nhỏ, chốc lát đã ngủ thiếp đi.
Đêm qua không ngủ, ban ngày hôm nay lại gặp phải những chuyện đó, chưa từng chợp mắt, nàng vô cùng mệt mỏi.
Vệ Thanh Yến tĩnh tọa trong phòng rất lâu, nghĩ đến chuyện bốn mươi chín thiếu nữ bị hoạt táng trong hang động, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn Vệ Lão Tam.
Nàng dù cuộn tròn người lại, nhưng ngủ rất yên ổn, lông mày giãn ra, có thể thấy vô thức cảm thấy nơi đây an toàn, người bên cạnh cũng an toàn.
Nàng không sợ ma quỷ, nhưng lại sợ nam nhân vào ban đêm...
Ngón tay Vệ Thanh Yến dần siết lại, trong lòng mơ hồ có một phỏng đoán, quả thực, trên đời này có những kẻ còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Nàng chậm rãi đứng dậy, bảo Vụ Thu canh giữ ở cửa, đừng để ai quấy rầy Vệ Lão Tam.
Còn mình thì đi đến viện của Tiêu Chi An.
Còn trên núi, Dương Quận Thủ đang tái mét mặt mày nhìn gương mặt mà Kinh Trập vừa phục nguyên.
"Linh Nhi?" Y không dám tin định đưa tay sờ, bị Kinh Trập gạt ra, "Bùn còn chưa khô, đừng chạm lung tung."
"Ngươi sao lại phục nguyên được gương mặt của nữ nhi ta?" Dương Quận Thủ trừng mắt nhìn Kinh Trập, "Tại sao ngươi lại phục dựng được gương mặt của nữ nhi ta? Ngươi là người Đại Ngụy sao lại từng gặp nữ nhi ta?"
Kinh Trập lạnh lùng nói, "Nữ nhi của ngươi gì chứ, ta làm sao quen biết nữ nhi của ngươi. Ta là dựa vào cốt tướng của t.h.i t.h.ể mà phục nguyên, nàng ta vốn dĩ trông như vậy."
"Chuyện này không thể nào, không thể nào. Sao lại có người trông giống Linh Nhi như đúc?" Dương Quận Thủ điên cuồng lắc đầu, sau đó như nghĩ ra điều gì, "Các ngươi... các ngươi có mục đích gì phải không?"
"Có thể nào, đây chính là nữ nhi của ngươi không?" Kinh Trập liếc nhìn y một cái. Chẳng trách Vương phi bảo y phải phục nguyên t.h.i t.h.ể này thứ ba, hóa ra vị quận thủ này lại hồ đồ đến vậy. Đã có hai ví dụ trước đó, y thế mà vẫn không chịu thừa nhận những gì mình nhìn thấy.
Tay Kinh Trập không ngừng nghỉ, một đôi tay dính đầy bùn kéo Dương Quận Thủ sang một bên, "Ngươi tránh ra chút, đừng làm trễ nải việc của ta."
Dương Quận Thủ bị kéo lảo đảo, ngã ngồi xuống đất. Y cầu cứu nhìn về phía Lâm Lan Đình, "Lâm tướng quân, tài nghệ phục dựng của y..."
"Khả năng y phục dựng dung mạo người c.h.ế.t dựa trên cốt tướng là do y cùng Thái tử điện hạ theo học từ vị pháp y số một Đại Ngụy." Lâm Lan Đình cắt lời y, "Không dám nói giống mười phần, nhưng ít nhất cũng được chín phần. Dương Quận Thủ đã nhận ra đây là gương mặt nữ nhi của mình, tại sao lại không tin đây chính là nữ nhi của ngươi?"
"Nhưng Linh Nhi nhà ta là do ta tận mắt nhìn nàng tắt thở, tận mắt nhìn đậy nắp quan tài, tận mắt nhìn hạ táng mà..." Môi Dương Quận Thủ cũng mất đi huyết sắc, như nghĩ đến điều gì, y chợt đứng dậy, đi đến bên quan tài, cúi xuống xem chân thi thể. Khi nhìn rõ mắt cá chân t.h.i t.h.ể có một nốt ruồi đen, y đột nhiên sụp đổ đau đớn mắng chửi, "Súc sinh, súc sinh! Đào mồ trộm xác, tội ác tày trời, đáng bị trời tru đất diệt. Lại còn đóng đinh vào giữa trán nàng, Linh Nhi của ta sợ đau nhất mà, lũ súc sinh!"
Mắt cá chân Linh Nhi có nốt ruồi đen, đây thật sự là Linh Nhi của y rồi. Chúng dám trộm t.h.i t.h.ể Linh Nhi, sỉ nhục đến mức này, làm cái việc tà thuật ấy, y nhất định phải điều tra ra kẻ đứng sau, báo thù cho Linh Nhi của mình. Y vội vàng cởi ngoại bào của mình, đắp lên t.h.i t.h.ể đã khô quắt, run rẩy nói, "Phụ thân sẽ báo thù cho con, Linh Nhi, phụ thân nhất định sẽ khiến kẻ trộm t.h.i t.h.ể con phải lăng trì vạn đoạn..."
"Trên t.h.i t.h.ể vẫn có thể lờ mờ thấy móng tay (chân) tím bầm là triệu chứng của c.h.ế.t ngạt, và trong móng tay còn sót lại dăm gỗ." Kinh Trập mất kiên nhẫn gào lên, "Nói cách khác, nữ nhi của ngươi bị bóp nghẹt đến chết, rất có thể là bị hoạt táng mà chết, chứ không phải bệnh c.h.ế.t như ngươi nói. Vậy nên ngươi phải nghĩ xem, rốt cuộc vì lý do gì, khiến ngươi tưởng rằng nữ nhi của ngươi đã tắt thở, và là ai đã khiến nữ nhi của ngươi giả chết, rồi đưa nàng đến đây."
Đúng là ngu xuẩn đến mức y cũng phải ghét bỏ.