Tướng Quân Nàng Là Người Dẫn Độ

Chương 305: Nơi đó bị cắn trúng



Dương quận thủ bị Dương phu nhân cắn trúng!

Lại còn là chỗ đó!

Trong quận thủ phủ một trận gà bay chó sủa!

Dương phu nhân hoảng hốt dùng khăn tay che vết thương cho Dương quận thủ, khóc nói: "Xin lỗi, xin lỗi, lão gia, thiếp thân, thiếp thân không cố ý."

Vốn dĩ đã kết thúc rồi.

Nhưng nàng ta không hiểu vì sao, trong lòng luôn cảm thấy bất an, bèn nghĩ muốn thân mật thêm một lần nữa, để lão gia càng để tâm đến nàng ta hơn.

Nhưng lão gia tuổi đã cao, có một số chuyện không thể nào làm liên tiếp hai lần trong một đêm, nàng ta đành dùng cách lúc trước để giúp hắn. Ai ngờ, đúng lúc nàng ta đang hầu hạ lão gia, khuôn mặt thất khiếu chảy m.á.u của Dương Linh Nhi đột nhiên hiện ra trước mắt, theo sau là một luồng khí lạnh âm u ập đến.

Nàng ta giật mình cắn chặt răng theo bản năng, đúng lúc lão gia còn chưa thực sự cứng cáp, đang lúc mềm nhũn, cắn mạnh một cái suýt chút nữa đã đứt lìa.

Dương quận thủ đau đến mức suýt ngất, mồ hôi lạnh toát ra trên trán, chủ yếu còn là quá mất mặt.

Bị thương không nhẹ, không thể không mời đại phu, Thái phủ y đã phát điên, không thể chữa trị cho hắn, vậy thì đành phải ra ngoài mời đại phu. Thêm tiếng kêu thảm thiết của hắn, muốn giấu cũng không giấu được, tất cả hạ nhân trong phủ ầm ầm tụ tập lại, quả thực là mất hết thể diện.

Trong lúc chờ đại phu đến, hắn ta hỏi: "Vì sao?"

Dương phu nhân khóc như mưa: "Khuôn mặt Linh Nhi đột nhiên xuất hiện, thiếp thân bị giật mình nên mới thành ra như vậy, xin lỗi, lão gia."

Xảy ra chuyện như thế này, nàng ta luôn phải đưa ra một lý do cho lão gia, huống hồ, đó vốn dĩ là sự thật.

Dương quận thủ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta trắng bệch, bộ dạng như bị mất hồn, cắn răng nói: "Sao lại thấy Linh Nhi được?"

Trong lòng hắn cũng cảm thấy hư ảo, nữ nhi thảm chết, hắn trở về phủ lại còn cùng phu nhân ân ái, chẳng lẽ thật sự là Linh Nhi vì thế mà tức giận, mới dọa phu nhân?

Linh Nhi trước đây đã cảm thấy phu nhân đã cướp mất hắn, đối với phu nhân có chút ghen tỵ.

Nhưng, trên đời thật sự có ma quỷ sao?

Nếu có, Linh Nhi bị hại, vì sao ba năm không hề báo mộng cho hắn? Đến tận hôm nay mới xuất hiện?

Nhưng nếu không phải vì hoảng sợ mà phản ứng theo bản năng, phu nhân sao nỡ làm hắn bị thương, dù sao có vài báu vật tuy mọc trên người hắn, nhưng người dùng lại là phu nhân.

Phu nhân dù là vì hạnh phúc nửa đời sau cũng sẽ không làm hắn bị thương.

Huống hồ, năm đó phu nhân đã chọn hắn giữa hắn và nhi tử, có thể thấy nàng thật sự yêu hắn đến điên dại.

Chẳng lẽ thật sự là Linh Nhi hiện thân rồi?

Đúng lúc hắn còn đang rối trí, nghe Dương phu nhân khóc lóc nói, “Lão gia, trong phủ có phải đã bị người động tay động chân rồi không?

Linh Nhi là vãn bối, khi còn sống luôn hiểu chuyện, làm sao lại nửa đêm xuất hiện lúc phụ mẫu hành lễ Chu Công, còn chiều hôm qua, thiếp thân cũng đột nhiên cảm thấy sợ hãi vô cùng, những chuyện này trước đây chưa từng xảy ra…”

Dương quận thủ đột nhiên nhớ đến lời đồn về Huyền thuật của Hoàng thái nữ Đại Ngụy, hắn hừ một tiếng.

Huyền thuật gì chứ, chắc chỉ là mấy trò tà môn ngoại đạo mà thôi, nhưng bản thân hắn chỉ là một quận thủ nhỏ bé, họ nhắm vào hắn làm gì?

Chẳng lẽ là vì đối phó người sau lưng hắn, bản thân hắn đã trở thành con gà bị họ “giết gà dọa khỉ”?

“Nhưng cũng chưa từng nghe nói họ có ân oán gì mà.”

Hắn vừa nghĩ vừa vô tình thốt ra.

Đôi mắt đẫm lệ của Dương phu nhân khẽ chuyển, rồi nói, “Thiếp thân nghe nói những kẻ ở vị trí cao thường vì đạt mục đích mà bất chấp thủ đoạn, nào quản gì vô tội hay không vô tội, lão gia, thiếp thân sợ lắm.”

Dương quận thủ bản thân còn đang đau đến ngất đi, thấy nàng bộ dáng kinh hãi yếu ớt như vậy, cũng không còn tâm trí nghĩ ngợi chuyện khác, vội cắn răng an ủi tiểu phu nhân.

Trong khách viện, sau khi biết nguyên nhân của tiếng kêu thảm thiết kia, Vệ Thanh Yến vầng trán đầy hắc tuyến.

Nàng để Dương Linh Nhi dọa người trong phủ, là vì quận thủ phủ đã bị bố trí trận pháp, nhưng Dương Linh Nhi lại không biết là ai đã bố trí.

Nhưng Dương phu nhân thì biết, bị kinh hãi, nàng chắc chắn sẽ đi tìm kẻ đứng sau để cầu giúp đỡ, kẻ đứng sau rất có thể chính là hung thủ thật sự đã chôn sống thiếu nữ.

Chỉ là Vệ Thanh Yến không ngờ, Dương Linh Nhi lại hiện thân đi dọa người lúc phụ thân nàng đang hành phòng.

Nhưng nghe ám vệ thuật lại cuộc đối thoại của Dương quận thủ và Dương phu nhân, nàng lại hiểu ra, Dương phu nhân khéo ăn nói như vậy, Dương quận thủ bị mê hoặc đến mức không phân biệt phải trái.

Dương Linh Nhi rất khó giữ được bình tĩnh, huống hồ, nàng vốn chỉ là một luồng oán khí vừa mới tu luyện lại được ý thức, nào hiểu gì là giữ kẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vốn định dọa Dương phu nhân, nhưng lại vô tình làm Dương quận thủ bị thương, có lẽ là áy náy, có lẽ là sợ hãi, sau khi trở về liền co mình lại thành một khối nhỏ trốn trong góc.

Cho đến khi nghe ám vệ báo lại, Dương quận thủ tuy bị thương, vẫn kiên tin lời Dương phu nhân, không hề nghi ngờ Dương phu nhân chút nào.

Khối bóng đen nhỏ bé kia, mới lại lần nữa khuếch đại, thậm chí trong bóng đen còn hiện ra một vệt đỏ thẫm như m.á.u tươi, tuôn ra ngoài.

Vệ Thanh Yến không hề ngăn cản, ngược lại còn hư không vẽ ra một đạo phù triện.

Thời Dục ở bên nàng đã lâu, ít nhiều cũng hiểu một chút, người biết phù triện mà Vệ Thanh Yến vừa vẽ ra là phù triện triệu hoán oán khí.

Oan có đầu, nợ có chủ.

Phàm là những kẻ trong Dương phủ từng dính m.á.u người, tối nay không phát điên thì đại khái cũng phải sợ đến nửa sống nửa chết.

Nhìn đồng hồ nước, người ôn hòa nói, “Còn một canh giờ nữa là trời sáng, tiểu Yến nàng hãy nghỉ ngơi một lát, chúng ta cũng về viện thôi.”

Trời sáng rồi, họ cũng có việc riêng của mình để làm.

Vì biết Vệ lão tam ban đêm không thích tiếp xúc với nam tử, họ đang nói chuyện ở chính sảnh trong viện.

Dương quận thủ có trở thành thái giám hay không, Vệ Thanh Yến không có hứng thú đợi kết quả, che môi ngáp một cái, liền đứng dậy về phòng.

Tiêu Chi An vẫn mang vẻ mặt phẫn hận, thấp giọng mắng, “Quan chó ngu xuẩn không thể tả.”

Thời Dục biết hắn vẫn còn non nớt, tuổi trẻ nhiệt huyết, căm ghét cái ác như thù, sợ hắn ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Vệ Thanh Yến, bèn kéo cánh tay hắn nhảy lên tường.

Vừa nhảy xuống tường, liền thấy Lâm Lan Đình chống gậy đứng đó, “Hai vị điện hạ ai có thể làm ơn nói cho ta biết chi tiết?”

Khi hắn từ trên núi trở về, Thời Dục dẫn Tiêu Chi An vẫn chưa về từ phủ nha, hắn có một bụng nghi vấn muốn đợi hai người giải đáp.

Mãi mới đợi được hai người trở về, còn chưa kịp mở lời, tiếng kêu thảm thiết của Dương quận thủ vang lên, cả hai đều lập tức phóng lên tường, đi đến viện của Vệ Thanh Yến.

Là khi dễ hắn bây giờ hai chân chưa lành hẳn, không thể trèo tường, hay là khi dễ hắn ban đêm không tiện đến viện của nữ tử?

Tiếng kêu thảm thiết là do Dương quận thủ phát ra, họ gấp gáp đến viện bên cạnh làm gì?

Hai tỷ muội nhà họ Vệ ai là người yếu đuối dễ bị bắt nạt chứ? Bên kia còn có nhiều hộ vệ ám vệ như vậy.

Vừa đi đã lâu như vậy, để một người chân cẳng bất tiện như hắn đứng đây đợi lâu thế này, Lâm Lan Đình tuyệt đối không muốn thừa nhận, bản thân hắn cũng muốn qua đó tham gia cùng họ.

Dù là ban đêm, hai huynh đệ đều nhìn ra vẻ mặt hắn khó coi vô cùng.

Chỉ sợ là khi họ qua đó, hắn đã đứng đây rồi.

Không tự mình trèo tường được, cũng có thể bảo ám vệ cõng một cái, hoặc nâng một cái chứ, Tiêu Chi An thầm mắng trong lòng, ánh mắt lại nhìn về phía Thời Dục.

Hai huynh đệ ăn ý, mỗi người một bên đỡ lấy cánh tay Lâm Lan Đình, đưa hắn về phòng.

Thời Dục nói, “Tiểu Yến, ngươi nói đi.”

Tiêu Chi An đang đầy tức giận, được Thời Dục cho phép, liền kể lại chuyện oán khí của Dương Linh Nhi tìm đến Vệ Thanh Yến, chuyện hắn nhìn thấy những cô gái bị chôn sống và các sự việc liên quan, tất cả đều nói ra.

Cuối cùng còn mắng, “Đồ già không biết xấu hổ, không có lương tâm, đáng đời, tốt nhất sau này làm thái giám luôn đi.”

“Vậy ra, Dương Linh Nhi chỉ biết cô gái thanh lâu kia là do kế mẫu sắp xếp, nàng bị bệnh phong tình thực ra là do kế mẫu hạ độc, còn vì sao kế mẫu làm như vậy thì nàng không biết?”

Lâm Lan Đình cau mày, vậy thì càng không biết những chuyện trong hang động là do ai làm, thảo nào Vệ Thanh Yến lại muốn ở Dương phủ, chỉ có thể bắt đầu từ người kế thất nhà họ Dương này.

Tiêu Chi An gật đầu, “Tẩu tẩu đã nói với ta như vậy.”

Không lâu sau, lại có ám vệ quỳ trước mặt Thời Dục, “Chủ tử, đại phu đã chẩn đoán rồi, Dương quận thủ tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau này chuyện đó sẽ khó khăn.”

Dừng một chút, ám vệ tiếp tục nói, “Tuy nhiên Dương quận thủ không hề trách Dương phu nhân, ngược lại còn nói là Vương phi giở trò quỷ, nói ngày mai sẽ mời đạo sĩ vào phủ trừ tà.”

“Tức chết, người này đầu óc heo sao.” Tiêu Chi An tức giận vung mạnh một quyền vào không khí.

Trong dự liệu.

Ép kẻ đứng sau lộ diện chính là mục đích của họ.

Thời Dục khẽ nhếnh môi cười thần bí, “Tiểu Yến nhà ta đã thả rất nhiều oán khí ra ngoài, e rằng bọn họ không đợi đến trời sáng đã phải đi tìm đạo sĩ rồi.”

Người vẻ mặt tự hào.

Tiêu Chi An trước đây có chút sợ những thứ đó, nhưng lúc này trong mắt lại lóe lên ánh sáng hưng phấn, “Rất nhiều là bao nhiêu?”