Bàn tay dưới tà phượng bào của Hoàng hậu siết chặt.
Nàng rũ mắt nhìn màu vàng minh hoàng trên người, đây là màu sắc nàng yêu thích nhất.
Theo chế độ cũ của Phượng Chiêu, đế vương mặc minh hoàng, Hoàng hậu khoác phượng bào chính hồng, nhưng màu đỏ làm sao sánh được với sắc minh hoàng quyến rũ lòng người này.
Sau khi nàng nhiếp chính, liền đổi phượng bào của Hoàng hậu cũng thành màu minh hoàng.
Nàng vuốt ve phượng hoàng trên phượng bào, đôi mắt khẽ ngước lên, đáy mắt ánh lên vẻ giận dữ, hỏi Vương Cương Chính, “Vậy theo lời Vương đại nhân, nên làm thế nào?”
Nàng không thích sứ thần Đại Ngụy ngang nhiên khiêu khích quyền uy của nàng như vậy, nhưng có những việc không thể nóng vội, nàng am tường nhất là từ từ mà tính kế, tự nhiên có những mối thù cũng sẽ ghi nhớ.
“Lão phu nhân quả thực cần cứu, hoàng bảng cũng có thể dán, nhưng liệu có thể cho phép y giả Đại Ngụy ta tham gia cứu chữa không?”
Vương Cương Chính không hề kiêu căng cũng chẳng hề nhún nhường, “Bệ hạ thương xót Thái Nữ, đã điều vài danh y có y thuật xuất chúng của Đại Ngụy tùy hành, họ nhất định sẽ dốc toàn lực cứu chữa lão phu nhân, để chứng minh sự trong sạch của Thái Nữ.
Còn về khoản thưởng bạc kia, tấm lòng nhân ái của nương nương, ngoại thần vô cùng kính phục, nhưng liệu có thể để Trấn Bắc Hầu phủ chi trả không, dù sao người được cứu cũng là lão phu nhân của nhà bọn họ.
Nếu như đại phu Đại Ngụy chúng ta may mắn giải được độc này, khoản thưởng bạc này chúng ta có thể không lấy, nhưng Trấn Bắc Hầu cần phải gióng trống khua chiêng mà bồi tội xin lỗi Thái Nữ nhà ta...”
Hắn còn chưa nói dứt lời, đã bị Lương Vĩnh An cắt ngang, “Vậy ai mà biết được, Đại Ngụy các ngươi có phải tự mình hạ độc, rồi lại thừa cơ tự mình giải độc không?”
Bỏ bạc ra, hắn không vấn đề gì, theo lời Hoàng hậu trước đó, trích từ tư khố của Hoàng hậu, nhưng thực chất cuối cùng cũng là Trấn Bắc Hầu phủ chi trả.
Tóm lại có một số việc, cũng chỉ là làm bộ làm tịch.
Thế nhưng nếu để đại phu của Đại Ngụy tham gia vào, bọn hắn làm sao thừa cơ đưa thuốc giải cho mẫu thân? Dẫu có mượn tay đại phu khác, chỉ e những người này cũng sẽ dốc sức điều tra đến cùng.
Hiện giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan, hắn vừa nóng vội liền có phần ăn nói linh tinh.
“Trấn Bắc Hầu nhìn dáng vẻ này, dường như cũng không quá gấp gáp, tựa hồ việc giải độc không phải là ưu tiên hàng đầu.”
Vương Cương Chính đột nhiên bật cười, nhưng dường như nhận ra sự bất lịch sự ấy, liền thu lại vẻ mặt, cố gắng kìm nén khóe miệng, “Mang theo thần tử như vậy, Hoàng hậu nương nương quả là vất vả rồi.
Nỗi lo của Trấn Bắc Hầu đây thật không cần thiết, chẳng phải đã trình báo quan phủ, giao cho Đại Lý Tự điều tra xét xử rồi sao, chẳng lẽ Đại Lý Tự của Phượng Chiêu các ngươi lại thiên vị Đại Ngụy ta, hay là, ngươi lo Đại Lý Tự của các ngươi ăn không ngồi rồi?”
“Ngươi thật vô lý.” Lương Vĩnh An đỏ bừng cổ.
Hắn nghe ra rồi, sứ thần Đại Ngụy đang mắng hắn ngu xuẩn, thực ra những lời ấy, hắn vừa nói xong liền hối hận.
Vương Cương Chính vẻ mặt khiêm tốn, “Quá khen, quá khen, đều do Bệ hạ nhà ta quá mức hiền minh, đã nuông chiều đám ngự sử chúng ta đến nỗi không biết nói lời giả dối nữa.”
Hoàng hậu vốn muốn lại hòa giải, nghe vậy, đôi mắt tối sầm, “Bản cung chấp thuận. Nếu y giả Đại Ngụy có thể giải được độc này, khoản thưởng bạc đáng lẽ phải trao Trấn Bắc Hầu phủ cũng phải chi trả, lời xin lỗi tự nhiên cũng là điều nên làm.”
Nhưng nàng không tin Đại Ngụy có thể giải được độc này.
Vương Cương Chính nghe vậy, lại chắp tay vái một cái, “Hoàng hậu minh trí. Đã vậy, ngoại thần xin cáo lui.”
Móng tay Hoàng hậu siết chặt trong lòng bàn tay, nếu nàng không chấp thuận, vậy chính là bất minh trí rồi, lại còn dám đem Ngụy Đế ra so với nàng, một kẻ ngu xuẩn bị phụ thân ruột xoay như chong chóng, sao xứng sánh cùng nàng.
Thời Dục chắp tay vái, cũng định bước đi, thì bị Hoàng hậu gọi lại.
“Mẫu hậu muốn ban bố hoàng bảng, không phải như sứ thần Đại Ngụy nói đâu, bản cung chỉ muốn sớm cứu người tỉnh lại, để minh oan cho Thái tử phi, khỏi để con lo lắng, là mẫu hậu sốt ruột thôi.”
Nàng hít một hơi, thân hình khẽ nghiêng về phía trước, “Nhưng con hãy yên tâm, mẫu hậu sẽ không để ai ức h.i.ế.p các con đâu.”
“Nương nương tin Thái tử phi ư?” Thời Dục dừng bước, quay người.
Hoàng hậu cười hiền từ, “Bản cung tin con, con tin nàng, bản cung cũng sẽ tin nàng, chỉ là, việc này quả thực là trùng hợp.
Con có thể nói cho mẫu hậu biết, các con đến trang viên rốt cuộc là làm gì không? Mẫu hậu cũng có cách ứng phó.”
“Do Lương Phúc Châu ủy thác.”
“Thế gian thực sự có quỷ hồn ư?” Hoàng hậu kinh hãi, nhưng dường như nhớ ra thân phận của mình, vội vàng thu lại vẻ sợ hãi.
Thời Dục không trực tiếp trả lời, chỉ thuật lại lời giải thích về việc Lương Phúc Châu nhập mộng một lần nữa.
“Nếu đã nói vậy, cái c.h.ế.t của Lương Phúc Châu có lẽ thực sự có điều uẩn khúc.” Hoàng hậu vẻ mặt đau buồn, “Mẫu hậu sẽ lệnh cho Kinh Triệu Phủ Doãn điều tra kỹ lưỡng.
Hành động hôm nay của cô con lại khiến mẫu hậu bất ngờ, trước đây khi Lương Phúc Châu chết, mẫu hậu thấy cô không có phản ứng gì, cứ ngỡ tình tri kỷ của bọn họ chỉ là hời hợt.
Hôm nay cô ấy vì Lương Phúc Châu mà ngay cả quốc tỉ cũng lấy ra, có thể thấy cô ấy thật lòng, năm xưa chúng ta cũng là bạn tốt, chỉ là những năm qua mẫu hậu vì việc quốc gia, đôi khi bất đắc dĩ phải làm trái ý cô ấy, nhưng có lẽ trong lòng cô ấy, vẫn còn có mẫu hậu.
Mẫu hậu nghĩ, đợi việc này xong xuôi, chúng ta gọi hai cô con lại, người nhà sum họp, nếu Thanh Vu có hiểu lầm gì về mẫu hậu, mẫu hậu sẽ xin lỗi cô ấy.
Như vậy, cô ấy đối với con cũng sẽ thêm vài phần thật lòng, con thấy thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thời Dục đáp, “Mọi việc nghe theo nương nương an bài.”
Trong lòng y lại dấy lên một tia nghi hoặc.
Đây thật sự là Hoàng hậu Phượng Chiêu trong truyền thuyết, người trị vì giang sơn rất có tài, mưu lược và tấm lòng không thua kém nam nhi ư?
Vì sao giọng điệu này lại quen thuộc đến vậy, giống hệt những phi tần trong hậu cung Thời Đức Hậu trước đây, những kẻ trong mắt chỉ có hậu cung nhỏ bé, suốt ngày đấu đá ngấm ngầm, nói chuyện vòng vo mà lại ẩn chứa thâm ý?
Hay là y có thành kiến với Hoàng hậu, nghĩ quá nhiều rồi?
Nhưng những lời của Hoàng hậu kia, chẳng phải ám chỉ Thanh Vu vì Lương Phúc Châu mà có thể lấy ra quốc tỉ, nhưng lại không màng đến Thanh Yến, cốt để ly gián mối quan hệ giữa y và Thanh Vu sao?
Chẳng phải là đang nói nàng có thể vì đứa con trai này, mà tự mình chịu thiệt thòi để lấy lòng Thanh Vu? Còn trước đây nàng và Thanh Vu bất hòa, tất cả đều là do tính tình ngang bướng của Thanh Vu?
Hay là, Hoàng hậu Phượng Chiêu cho rằng y cũng dễ lừa như Tiêu Chi An?
Hay là, những gì nàng nói đều là lời thật lòng, chỉ là bản thân y đã trải qua quá nhiều, ngược lại mất đi sự thuần khiết, luôn nghĩ xấu về người khác?
Thời Dục quyết định trở về cùng Thanh Yến phân tích cặn kẽ.
Hoàng hậu Phượng Chiêu thấy y thần sắc bình tĩnh, không thể đoán được y đang có tâm trạng gì.
Nàng dùng ánh mắt trìu mến săm soi đứa con trai, thăm dò nói, “Con còn xuất sắc hơn cả mẫu hậu tưởng tượng. Sớm ngày thích nghi với Phượng Chiêu, sớm tiếp quản gánh nặng trên vai mẫu hậu, được không?”
Thời Dục không khách sáo, trực tiếp đáp, “Được.”
Hoàng hậu, “...”
Thân hình cứng đờ, Hoàng hậu nhanh chóng trở lại bình thường, “Thái tử phi lúc này e là lòng dạ bất an, con hãy sớm về bầu bạn với nàng đi. Khi rảnh rỗi hãy thường xuyên vào cung, mẫu hậu sẽ từ từ để con bắt tay vào chính sự.”
Thời Dục nói, “Không làm việc hổ thẹn, không sợ quỷ gõ cửa. Thanh Yến nàng sẽ không bất an đâu.”
Hoàng hậu, “...”
Vương Cương Chính vẫn đợi Thời Dục bên ngoài, Lương Vĩnh An thấy hắn không đi, hắn cũng không đi, hai người nói qua nói lại rồi lại cãi vã.
Lúc Thời Dục đến, nghe Lương Vĩnh An nói, “Đừng lấy chuyện ma quỷ ra làm cớ. Người Phượng Chiêu chúng ta đọc sách thánh hiền, không tin vào những điều này. Con gái ta mất nhiều năm rồi, sớm đã đầu thai chuyển kiếp, ủy thác mộng mị gì chứ, rõ ràng là các ngươi cố tình hãm hại người khác.”
“Ngô Đồng Quận không phải lãnh thổ Đại Ngụy ta.” Vương Cương Chính lườm hắn một cái, lười tranh cãi với tên ngu xuẩn này, nhưng nào ngờ tên ngu xuẩn này lại cứ vội vàng tìm hắn mà nói chuyện.
“Vậy thì những sợi chỉ đỏ kỳ lạ trên quan tài, thanh kiếm tiền đồng kia, ngươi đừng nói với bản quan đó không phải tà thuật. Hay là nói, người của quốc gia khác làm ở Phượng Chiêu của ngươi?”
Lương Vĩnh An có thể nói gì chứ?
Nếu nói là người Phượng Chiêu, vậy chẳng phải những lời hắn nói trước đó tự vả vào mặt mình sao.
Nếu nói không phải, chẳng phải lại cho thấy Phượng Chiêu của hắn vô năng ư?
Hoàng hậu nghe vậy có thể vui vẻ ư?
Đành hậm hực vung tay áo bước đi.
Hoàng hậu từ cửa sổ nhìn bóng người khuất xa, trầm giọng nói, “Điều tra, rốt cuộc bức họa và dải trán kia là sao?”
Nữ quan tiến lên, “Nương nương, trong chiếc bình sứ kia thật sự có quỷ hồn sao?”
Hoàng hậu trầm mặc không nói.
Nàng chưa từng thấy quỷ hồn, nhưng giờ lại cảm thấy thế gian ắt hẳn là có thật. Chiếc bình sứ kia nàng đưa đi, vốn là để răn đe Lương Vĩnh An, tiện thể cũng thêm chút xui xẻo cho Vệ Thanh Yến và bọn họ.
Nhưng ngày hôm sau, Vệ Thanh Yến và bọn họ liền đến trang viên của lão Trấn Bắc Hầu, khiến nàng không thể không nghi ngờ, có lẽ linh hồn của Lương Phúc Châu đang ở trong chiếc bình sứ đó.
Nếu không, Lương Phúc Châu c.h.ế.t trong cung làm sao tìm được Vệ Thanh Yến, nếu không phải Lương Phúc Châu tự tìm đến, Vệ Thanh Yến vì sao phải lật lại chuyện của nhiều năm trước?
Việc này cũng khiến nàng nhận ra, Lương Vĩnh An quả thực không thể dùng được nữa, đứa con ngoại thất của hắn, chỉ e còn ngu xuẩn hơn hắn.
“Truyền lời cho Trấn Bắc Hầu, nếu không muốn chuyện năm xưa bại lộ, hãy để hắn tìm cách mời Lương Phúc Tô về Trấn Bắc Hầu phủ, tương lai kế thừa tước vị Trấn Bắc Hầu.”
“Dạ, thuộc hạ đây sẽ đi ngay.”
Hoàng hậu lại nói, “Không vội, đợi hắn về phủ rồi hãy truyền lời.”
Để tránh cho Thời Dục và bọn họ phát hiện.
Vì không vội làm việc, nữ quan liền đỡ Hoàng hậu về hậu điện, thấy Hoàng hậu thần sắc hơi mệt mỏi, liền than phiền, “Nếu Trấn Bắc Hầu sớm chấp thuận người, để Lương Phúc Tô kế thừa tước vị, người cũng sẽ không dùng chiếc bình sứ kia mà cảnh cáo hắn...”
“Ai.” Hoàng hậu đột nhiên quát lạnh, cắt ngang lời nữ quan, “Ai ở đó?”