Tướng Quân Nàng Là Người Dẫn Độ

Chương 66: Kẻ giả dối – Vệ Thanh Yển



“Ngươi… ngươi… ngươi…” Dư Chính Đức sợ đến mức nói năng lộn xộn, lặp đi lặp lại mấy tiếng “ngươi” cũng không thể thốt ra một câu cho trọn vẹn.

Hắn ngẩng đầu nhìn phụ thân, chỉ thấy sắc mặt ông cũng tái nhợt, đầy vẻ chấn kinh.

Nếu chẳng phải do phụ thân nói ra, thì ai đã tiết lộ bí mật ấy cho Thường cô nương?

Vệ Thanh Yển khẽ cong khóe môi, nhàn nhạt nói:

“Dư thượng thư, năm xưa khi sư phụ ta du hành chốn dân gian, người ta gọi ngài là ‘thần côn’. Mà đã là học trò của thần côn, tự nhiên cũng có chút bản lãnh thần côn.”

“Năm ấy Lý trắc phi giả c.h.ế.t xuất cung, liền ở trong hậu viện Dư phủ ba năm, vì ngài sinh hạ một nữ nhi rồi mới rời kinh. Tiểu thư tam nương trong phủ ngài, chẳng phải chính là đứa con gái kia sao?”

“Ta vốn tưởng ngài gan trời bằng, đến cả nữ nhân của hoàng đế cũng dám dưỡng làm thiếp thất trong hậu viện, thì chuyện ấy với ngài hẳn chẳng đáng là gì.”

Chẳng đáng là gì?

Đáng con mẹ ngươi chẳng đáng là gì!

Dư Chính Đức nghiến răng trừng mắt nhìn Vệ Thanh Yển, trong lòng lại cuộn trào sóng lớn. Bí mật này hắn giữ đã nhiều năm, đến phụ thân cũng chỉ mới biết vài năm gần đây. Thường cô nương rốt cuộc làm sao mà biết được?

Nghĩ mãi không thông, hắn đành cầu cứu phụ thân bằng ánh mắt:

“Ý nàng ta nói… nàng ta là đệ tử của thần côn, là nữ pháp sư, dùng trò quỷ thần kia mà biết được chuyện này?”

Dư Lương Chí cũng không dám chắc, song vẫn gật đầu: “Hẳn là thế.”

Chuyện này đè nặng nơi cổ họng ông nhiều năm, sợ rằng một ngày nào đó sẽ bại lộ. Quả nhiên, chẳng có bức tường nào kín gió, cuối cùng cũng để Lưu Hà dò ra manh mối.

Dư Lương Chí tuy chẳng hay biết việc Lý trắc phi từng ở trong hậu viện sinh con gái, nhưng lại biết năm xưa nàng giả c.h.ế.t rời cung, chính là nhờ sự giúp đỡ của nhi tử.

Thần tử mà dính líu đến nữ nhân trong hậu cung, chỉ riêng điều đó thôi đã đủ để Dư phủ c.h.ế.t không toàn thây. Nếu để hoàng thượng điều tra sâu thêm, việc nhi tử làm sao có thể giấu được? Cả Dư gia e rằng chẳng còn ai sống sót.

Ấy mới là nguyên do ông khăng khăng muốn tìm đến Vệ Thanh Yển.

Mấy chục năm trước, một đóa liên hoa cứu cả Dư gia. Mấy chục năm sau, ông lại gặp được đồ đệ của đóa liên hoa ấy. Ông tin đây chính là con đường sống mà trời cao ban cho Dư phủ.

Dư Chính Đức chẳng hiểu phụ thân nghĩ gì, chỉ lau mồ hôi trên trán rồi hỏi Vệ Thanh Yển:

“Ngươi có biết hoàng hậu là người nhà Tạ thị không? Chính là thân tộc của hoàng đế, là ngoại gia của thái hậu.

Ngươi có biết vì sao hoàng thượng để Tạ gia cùng thái tử điều tra vụ Hoàng Sa Lĩnh không? Chính là bởi người không muốn truy xét đến tận cùng. Ta, Dư Chính Đức, mấy cái đầu có thể chống nổi hoàng thượng, thái tử, lại thêm cả Tạ gia ư? Có bao nhiêu phần thắng?”

Vệ Thanh Yển nhìn thẳng hắn, bình thản hỏi:

“Vậy Dư đại nhân còn có đường lui chăng?

Lưu Hà rõ ràng có hoàng hậu làm chỗ dựa, cớ sao lại tìm đến ngươi cầu cứu? Chẳng phải là để đánh lạc hướng mọi người, hoặc giả ngươi chính là con dê tế thần mà hoàng hậu đã chọn từ ba năm trước sao?”

Một câu như tiếng sấm giáng xuống, khiến cha con Dư gia chấn động đến ngẩn người.

Phải rồi!

Lưu Hà cần gì hắn cứu?

Nếu việc vỡ lở, nàng ta tất yếu khó thoát tội, hắn có cứu cũng vô ích. Nếu việc êm xuôi, nàng ta chẳng cần ai cứu, thế mà lại cố tình tỏ ra yếu thế cầu khẩn hắn trước mặt mọi người — chẳng phải chính là công khai ám chỉ rằng phía sau nàng ta có Dư Chính Đức chống lưng hay sao?

Ngô Ngọc Sơ chỉ mấy năm đã ngồi lên ghế Tiết độ sứ Cam Châu, ắt hẳn là nhờ thế lực hoàng hậu trợ giúp. Nàng ta đã có chỗ dựa vững chắc, sao cần đến hắn, một Hộ bộ thượng thư, mở miệng thay?

Lưu Hà mang bạc đến tặng, chính là để lỡ khi bại lộ, có sẵn kẻ chịu tội thay mà thôi.

Thật nực cười! Hắn vì chuyện hôn ước mà áy náy với nàng, lại ngỡ nàng hiền lành thông tuệ, hóa ra nàng từ đầu chí cuối đều mưu tính hãm hại hắn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Con mẹ nó! Ông đây nguyền rủa tám đời tổ tông nhà ngươi!

Trong bụng thầm mắng, nhưng ngoài tai lại nghe Vệ Thanh Yển trịnh trọng nói:

“Ta hứa sẽ hết sức không để Dư phủ liên lụy

“Được, tôi nghe cô, nhưng cô Thường cũng phải đồng ý với tôi, chuyện này phải giấu kín trong bụng, không, chưa đủ.

Cô phải đảm bảo, cô là thần bà, dùng năng lực thần bà của cô để đảm bảo, chuyện này vĩnh viễn sẽ không bại lộ ra thế gian.”

Dư Chính Đức có chút hờn dỗi mà giở thói vô lại, đường đường là một Hộ bộ Thượng thư lại bị một nữ tử khống chế, điều này khiến hắn rất không thoải mái.

Vệ Thanh Yến cười, “Tôi có thể đảm bảo tôi tuyệt đối sẽ không bán đứng ông.”

Khi Thời Dục điều tra chuyện Thục Trắc Phi, đã điều tra ra chủ nhân thật sự của Ngô phu nhân là Hoàng hậu, mà Ngô phu nhân có thể phát hiện Lý Trắc Phi giả chết, vậy thì bà ta có thông báo chuyện này cho Hoàng hậu không?

Nàng có thể thông qua Trần ma ma tiết lộ việc Dư Chính Đức giúp Lý Trắc Phi giả c.h.ế.t ra cung, kết hợp với việc Dư Chính Đức yêu thương thứ nữ hơn đích nữ, cũng như những cảnh tượng oán khí nhìn thấy ở Dư phủ ngày đó.

Đoán ra Dư Tam tiểu thư chính là con gái của Lý Trắc Phi và Dư Chính Đức, người khác chưa chắc đã không đoán ra.

Ngoài ra, còn có bao nhiêu người biết bí mật này, hoặc Lý Trắc Phi hiện đang ở ngoài kinh thành có bị người khác nhận ra không?

Vệ Thanh Yến đều không thể đảm bảo.

Dư Chính Đức cũng biết mình đang giở thói vô lại, thêm vào đó đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Vệ Thanh Yến, không hiểu sao, hắn bỗng rùng mình, không dám lấn tới.

Nghĩ đến người phụ nữ vì tự do mà giờ không biết đang tiêu d.a.o ở đâu, bỏ hắn lại kinh thành sống trong lo sợ, hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Phụ nữ trên đời này thật không thể trêu chọc, người kia là vậy, người trước mắt này cũng vậy.

Hắn oán hận liếc nhìn Dư Lương Chí, dùng ánh mắt mà hai cha con họ có thể hiểu được để than vãn, “Phụ thân, con đã nói cô nương này biết bí mật của con, sẽ uy h.i.ế.p con giống như Lưu Hà mà?”

Dư Lương Chí lấy tay che miệng mới kìm chế được không cho khóe môi nhếch lên, ông đã bao nhiêu năm không nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc này của con trai rồi.

Chuyện đè nặng trong lòng đã nói ra, lại có cách giải quyết, trong lòng hắn nhẹ nhõm hơn rất nhiều, liền hỏi, “Cô nương vì sao lại muốn Ngô phu nhân chỉ điểm Hoàng hậu? Cô nương phải chăng là muốn chuyện Hoàng Sa Lĩnh được phơi bày sự thật ra thiên hạ?”

Vệ Thanh Yến vẫn giữ lời lẽ đó: "Đây là chấp niệm của Vệ Thanh Yến, ta là người dẫn độ, thay kẻ c.h.ế.t oan mà rửa sạch oán khuất là chức trách của ta."

"Giả dối." Dư Chính Đức thì thầm.

Nói ra vẻ chính nghĩa lẫm liệt như vậy, còn không biết đã từ oan hồn của Vệ tướng quân mà có được lợi ích gì.

Trong lòng Dư Chính Đức đã xác định Vệ Thanh Yến là kẻ vô lợi bất khởi tảo (không có lợi sẽ không hành động sớm).

Vệ Thanh Yến vừa hay không muốn giải thích nhiều, liền kết thúc đề tài.

Dư Lương Chí trừng mắt nhìn con trai một cái, rồi lại cùng Vệ Thanh Yến nói về chuyện oán khí của thứ huynh ông ta: "Năm xưa phụ thân ta giam lỏng thứ huynh ấy, thực chất là để bảo vệ.

Hắn đã làm hỏng chuyện tốt của vị Vương gia kia, Vương gia đó sao có thể bỏ qua cho hắn, nhốt hắn trong nhà, chỉ là nể mặt Dư phủ nên không dám đến phủ g.i.ế.c người.

Sau này, là do hắn suy nghĩ cố chấp, tính tình cố chấp, phụ thân mới không dám để hắn đi con đường làm quan, chỉ để hắn làm một người nhàn rỗi, nhưng về tiền bạc, huynh đệ bọn ta chưa từng bạc đãi hắn."

Điều này Vệ Thanh Yến tin, nếu người nhà họ Dư thật sự bạc đãi vị thứ huynh kia, hắn đã không sống được đến tuổi già.

Sực nhớ ra điều gì, nàng hỏi: "Dư phủ có phải vì chuyện của Cung lão phu nhân mà thất vọng với triều đình cũ, nên mới âm thầm quy thuận tiên đế?"

"Không sai." Dư Lương Chí gật đầu, không có ý giấu giếm.

"Theo ta được biết, khi đó tiên đế khởi nghĩa từ phương Nam, còn Dư phủ ở kinh thành, người tiến cử có phải là sư phụ của ta?"

Vệ Thanh Yến cũng không biết vì sao mình lại hỏi như vậy, nhưng trong lòng cứ cảm thấy có liên quan đến hòa thượng béo.