Không ai đề phòng, người đến tốc độ lại nhanh như vậy, tựa như bóng ma đã đến trước mặt Lưu Hà.
Đợi đến khi quan sai Hình bộ phản ứng lại, Lưu Hà đã nằm trong tay người đến.
“Lớn mật, ngươi là ai? Dám cả gan náo loạn công đường.” Tạ Thận đứng dậy quát, “Bắt lấy nàng ta.”
Lam Thư đối với lời của Tạ Thận như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm Lưu Hà, “Con cái ở đâu?”
Sức lực trên tay nàng dần tăng thêm, nhấc bổng cả người Lưu Hà khỏi mặt đất.
Lưu Hà bị nàng bóp nghẹt thở khó khăn, nhưng vẫn kiên trì nói, “Ta muốn gặp Bệ hạ, gặp được Bệ hạ ta tự khắc sẽ kể chi tiết.”
Quan sai nhận lệnh rút đao tiến lên, Lam Thư phất tay áo một cái, mấy tên quan sai ngửa mặt ngã lăn ra đất.
Lưu Hà và Tạ Thận đều biến sắc mặt.
Thái tử cũng nhíu chặt mày, lén ra hiệu cho thị vệ bên cạnh, ý bảo y nhanh chóng vào cung báo cáo chuyện này cho Hoàng hậu.
Thời Dục nhìn về phía Đông Tàng, Đông Tàng hiểu ý, dẫn theo hai ám vệ đuổi theo thị vệ của Thái tử.
“Người đâu.” Tạ Thận thấy quan sai Hình bộ vô dụng như vậy, lại giận dữ nói, “Bắt nàng ta lại.”
“Chờ một chút.” Thời Dục liếc nhìn Vệ Thanh Yến đang cải trang trong đám đông, đúng lúc mở miệng, “Tạ đại nhân, vấn đề vị tiền bối này hỏi, bản vương cũng muốn biết, đứa bé trong lời của Lưu Hà, có phải là hoàng tự của Bệ hạ không.
Đây cũng là một phần của thẩm vấn, đại nhân chẳng lẽ không muốn biết ư?”
“Thẩm vấn là chức trách của bản quan, nàng ta là người không rõ lai lịch, tự tiện xông vào công đường, gián đoạn bản quan làm án, tội ấy đáng phạt.”
Chuyện Hoàng Sa Lĩnh dính líu đến Hoàng hậu đã đủ đau đầu rồi, nếu lại để Lưu Hà tiết lộ Hoàng hậu mưu hại hoàng tự, e rằng sẽ khó mà kết thúc.
Thái tử cũng có suy nghĩ này, ra hiệu cho thị vệ bên cạnh tiến lên giúp đỡ.
Vệ Thanh Yến ẩn mình trong đám đông, cất tiếng nói, “Vị phu nhân này kích động như vậy, hẳn là có lý do. Đại nhân sao không hỏi nàng ta vì sao xuất hiện? Lại vì sao vội vàng truy vấn tung tích đứa bé?”
“Đúng vậy, nếu không có nguyên do, ai lại muốn chạy lên công đường?” Vệ Thanh Yến lại đổi một giọng nói.
Do nàng dẫn dắt, những người vây xem khác đều nhao nhao phụ họa.
Lam Thư nghe ra đó là giọng của Vệ Thanh Yến, cũng hiểu ý của nàng.
Nàng vốn nghĩ, cô nương lần này đến kinh thành là để báo thù, thân phận của nàng bị bại lộ có lẽ sẽ mang đến phiền phức cho cô nương, nhưng ý của cô nương vừa rồi chính là bảo nàng không cần để ý, cứ làm những gì mình muốn.
Nàng vốn là cùng cô nương đến xem tình hình thẩm vấn.
Vạn lần không ngờ, lại nghe thấy những lời đó của Lưu Hà.
Nàng giơ tay tháo chiếc mũ trùm đầu xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tạ Thận, “Tạ Quốc cữu, ngươi xem ta có tư cách đứng ở công đường này không?”
Tạ Thận khi thấy nàng xuất hiện, trong lòng đã ẩn ẩn có suy đoán.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy gương mặt đó, y vẫn kinh ngạc thốt lên, “Thục Trắc phi?”
Nàng ta sao còn sống?
“Thục Trắc phi? Đó chẳng phải là khổ chủ bị Hoàng hậu hãm hại sao? Khổ chủ tự nhiên có tư cách đứng ở đây.” Vệ Thanh Yến lại cất tiếng.
Nàng chỉ biết A cô từng bị tình thương tổn, có mấy năm tâm trí bất thường, nhưng không ngờ người đàn ông đã làm tổn thương A cô, lại chính là Hoàng đế, mà A cô chính là Thục Trắc phi năm đó.
Nghĩ đến tin tức hỏi được từ miệng Trần ma ma hôm đó, Vệ Thanh Yến trong lòng tràn đầy lửa giận, càng thêm xót xa cho A cô.
Chẳng trách, lần đầu gặp A cô, nàng ôm một chiếc gối nhẹ nhàng dỗ dành, thế nào cũng không chịu buông tay.
Chẳng trách, A cô vừa gặp nàng, liền cưng chiều nàng vô hạn.
A cô là đang nhớ con mình, chỉ là A cô vẫn luôn nghĩ đứa bé đã chết, nên dồn hết tình mẫu tử lên người nàng.
Mang ơn A cô yêu thương gần ba năm, Vệ Thanh Yến sao có thể vì sợ bị liên lụy mà không cho A cô đi tìm con mình.
Mặc dù trong lòng nàng đã biết, đứa bé trong lời của Lưu Hà chính là La Tùng Vân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghĩ đến La Tùng Vân là con của A cô, lòng Vệ Thanh Yến trùng xuống.
Bách tính vây xem cũng cảm thán, “Chẳng trách nàng ta kích động đến vậy, người làm mẹ nào nghe tin con mình còn sống mà không xúc động cơ chứ?”
Lam Thư ánh mắt lạnh lẽo hơn.
Phải đó.
Biết con mình còn sống, nàng làm sao có thể không kích động.
“Hài nhi của ta ở đâu?”
Nàng từ bên hông rút ra một lưỡi d.a.o mỏng.
Ngay khi mọi người đều nghĩ nàng sẽ dùng lưỡi d.a.o đó để uy h.i.ế.p Lưu Hà, nàng lại trực tiếp cắm lưỡi d.a.o vào mắt phải của Lưu Hà.
Lưu Hà vốn đã bị siết đến không thở nổi, cú này trực tiếp khiến nàng ta đau đến ngất đi.
Thời Dục khẽ chớp mắt, dường như hiểu ra vì sao Vệ Thanh Yến lại có quan hệ tốt với Thục Trắc phi đến vậy, sự dứt khoát của hai người quá giống nhau.
Hắn đứng dậy nói, “Nếu Lưu Hà muốn vào cung, gặp được Bệ hạ mới chịu mở miệng, vậy thì vào cung thôi. Chắc hẳn Hoàng huynh cũng muốn biết con mình ở đâu.”
“Hoàng thúc, việc này còn chưa biết thật giả, chỉ dựa vào một người đàn bà điên tùy tiện đổ tội, sao có thể tùy tiện đưa người vào cung?” Thái tử lên tiếng ngăn cản, “Lưu Hà này cấu kết với Bắc Lăng, vạn nhất vào cung bất lợi cho Phụ hoàng thì sao?”
“Con trai của Tạ Vân Miên sinh ra, cũng chỉ đến thế mà thôi.” Lam Thư chuyển ánh mắt về phía hắn, mắt mang vẻ châm chọc, “Dù là ta không giữ được nàng ta, trong cung còn có Cấm quân, Hoàng thượng bên cạnh còn có vô số ám vệ, lẽ nào không đối phó được một Lưu Hà tay không tấc sắt?
Hay là, ngươi đang chột dạ, muốn che đậy chuyện xấu của mẫu thân ngươi?”
Nàng vừa nói vừa nới lỏng cổ Lưu Hà, sau đó bẻ ngược hai tay Lưu Hà ra sau, mũi chân đá vào chiếc mũ trùm đầu, khi chiếc mũ bay đến bên tay nàng, nàng nhấc tay kéo một cái, tấm lụa đen trên mũ liền bị xé rách.
Chỉ trong vài chiêu, nàng đã dùng tấm lụa đen trói chặt hai tay Lưu Hà, xách người nhìn về phía Tạ Thận, “Tạ Quốc cữu, nếu các ngươi lo không giữ được nàng ta, vậy thì cứ đi theo.”
Thái tử tức nghẹn, “Hình bộ có rất nhiều quan sai, khi nào đến lượt ngươi áp giải phạm nhân.”
Hắn nhìn Tạ Thận đầy ẩn ý.
Tạ Thận lập tức hiểu ý hắn, Lưu Hà không thể sống mà vào cung.
Mưu kế trong mắt cháu trai và cậu, Thời Dục sao có thể không hiểu, hắn cười nói, “Vậy thì để Đại Lý Tự Thiếu khanh Cung đại nhân và An Viễn Hầu cùng áp giải đi.
Chuyện liên quan đến Hoàng hậu, Thái tử và Tạ đại nhân cũng nên tránh hiềm nghi thì hơn, huống hồ còn có nhiều bách tính cùng áp giải, có gì mà không yên tâm.”
Lời này gần như trần trụi nói cho Thái tử và Tạ Thận biết, hắn không tin tưởng họ.
Lam Thư bất động thanh sắc liếc nhìn Vệ Thanh Yến, thấy nàng gật đầu, liền nói, “Được.”
Đỗ Học Nghĩa vội vàng tiến lên, nhận lấy Lưu Hà từ tay Lam Thư, nói với Thái tử, “Điện hạ yên tâm, thần và Cung đại nhân nhất định sẽ đưa người sống đến trước mặt Bệ hạ.”
Thái tử trong lòng hận cực, khi nhìn về phía Thời Dục, đáy mắt âm trầm đầy vẻ tàn bạo, lạnh giọng nói, “Hoàng thúc xưa nay thích hồ đồ, ba năm trước không tôn Thiên tử, tự ý công đánh Bắc Lăng, hôm nay lại muốn bất chấp luật pháp Đại Ngụy mà làm loạn sao?”
Khi Tiên đế còn tại vị, vị Hoàng thúc này đã cậy sủng mà làm càn, chưa bao giờ đặt hắn, vị Hoàng trưởng tôn, Thiên tử tương lai, vào mắt.
Nay bị vây khốn ở kinh thành, một thân bệnh tật, vẫn còn ngông cuồng như vậy.
Thật đáng chết.
“Bắc Lăng ti tiện, đặt phục kích tàn hại rường cột Đại Ngụy ta, chẳng lẽ không đáng đánh sao?
Bản vương đã vi phạm luật pháp nào của Đại Ngụy? Trái lại Thái tử cứ chần chừ do dự, ngay cả Thục Trắc phi một nữ nhân cũng đã đồng ý, Thái tử còn đang lo lắng điều gì?”
Vừa nói, người đã đứng dậy bước ra ngoài.
Thái tử cũng đành phải đi theo, một mặt tức giận Thời Dục dám mắng hắn là Thái tử một nước mà còn không bằng một nữ nhân Thục Trắc phi có khí phách, một mặt trong lòng cầu nguyện thị vệ vừa ra ngoài có thể kịp thời báo tin cho Mẫu hậu, để Mẫu hậu nghĩ ra đối sách.
Tạ Thận trong lòng cũng lo lắng, Tạ gia coi trọng danh tiếng nhất, có thể làm rất nhiều chuyện ngầm, nhưng công khai Tạ gia không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Ngay lúc này có nhiều người như vậy, bên cạnh Lưu Hà lại có Đỗ Học Nghĩa và Thục Trắc phi võ công không yếu, việc ám sát gần như là không thể.
Vội vàng ra hiệu cho thân tín bên cạnh, bảo y về báo cho phụ thân trong nhà, Nội các Thủ phụ đương triều, mong Tạ Thủ phụ có thể có cách giải quyết thế khó của Hoàng hậu.