Vệ tiểu phu nhân lòng đầy tâm sự, nhưng không ngờ mình lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, còn rơi vào cơn ác mộng.
Trong mơ, Vệ Uyển Nghi đầu bù tóc rối đứng trước giường nàng, tố cáo nàng, vì sao lại muốn hại nàng.
Nàng làm sao có thể hại Uyển Nghi?
Nàng sẽ không hại Uyển Nghi!
Nàng kịch liệt giãy giụa trong mơ, muốn tỉnh dậy, giọng của Uyển Nghi lại vang lên bên tai, "Mẫu thân, con đau quá, con c.h.ế.t thật không cam lòng."
Chết ư?
Uyển Nghi làm sao có thể chết?
Uyển Nghi của nàng sẽ không chết, nàng không muốn nằm mơ giấc mộng này, nàng muốn tỉnh dậy.
Vệ tiểu phu nhân dùng ý chí mạnh mẽ nhất đời mình, thoát khỏi cơn ác mộng, nàng vội vàng đứng dậy, muốn đến chính viện của Uyển Nghi xem sao.
Trong mơ không muốn tin, nhưng trong lòng lại sợ hãi.
Uyển Nghi tối nay chịu kích động quá lớn, liệu có nhất thời nghĩ quẩn không?
Nghĩ đến khả năng này, hai chân nàng liền mềm nhũn, loạng choạng đến cửa phòng, liền thấy lão ma ma bên cạnh Uyển Nghi khóc lóc chạy đến, "Phu nhân, không hay rồi, Vương phi tìm đường c.h.ế.t rồi..."
"Sao có thể?" Mắt Vệ tiểu phu nhân tối sầm, vội vàng nắm chặt khung cửa để giữ vững thân hình, môi run rẩy, "Không đâu, Uyển Nghi sẽ không sao đâu."
Lão ma ma vẫn mấp máy môi nói gì đó, nhưng Vệ tiểu phu nhân đã không còn nghe rõ nàng ta nói gì nữa, hai chân nặng như nghìn cân, không tài nào nhúc nhích được.
"Mẫu thân, người vì sao lại làm như vậy? Vì sao lại muốn tổn hại con?" Giọng Vệ Uyển Nghi lại vang lên bên tai.
Vệ tiểu phu nhân mặt xám như tro tàn, tựa một xác c.h.ế.t mất hồn, nàng ngẩn ngơ nhìn người trước mắt, bi thương khóc, "Uyển Nghi, con đừng nghĩ quẩn, đừng làm chuyện dại dột!"
"Là mẫu thân đã bức con không còn đường sống, hai năm nay con sống rất khổ sở, con không chịu nổi nữa rồi, con nhớ huynh trưởng rồi, có huynh trưởng chống lưng cho con, con sẽ không còn mệt mỏi như vậy nữa."
Bóng trắng từng chút lùi về phía sau, giọng nói cũng dần yếu đi, "Con muốn đi tìm huynh trưởng, huynh trưởng sẽ không làm con tổn thương như mẫu thân."
"Uyển Nghi, con đừng đi, đừng rời xa mẫu thân." Vệ tiểu phu nhân dùng sức lao về phía trước, muốn níu kéo người đang rời đi, nhưng chẳng nắm được gì.
Lại nghe Uyển Nghi nói tiếp, "Đời này con sẽ không bao giờ muốn gặp lại mẫu thân nữa, chỉ có huynh trưởng mới là người thực sự bảo vệ con."
Sự ra đi của con gái khiến Vệ tiểu phu nhân đau thấu tâm can, những lời này của Uyển Nghi trực tiếp khiến lý trí nàng sụp đổ.
Nàng gào lên, "Nó không phải huynh trưởng của con, nó không phải! Uyển Nghi, trên đời này chỉ có mẫu thân mới là người thân thiết nhất với con, chỉ có mẫu thân mới là người thực sự bảo vệ con, con không thể bỏ lại mẫu thân!"
Nàng không thể chấp nhận được, đứa con gái mà nàng yêu thương như tròng mắt, cuối cùng lại bỏ rơi nàng, chọn người khác.
"Mẫu thân lừa con."
Vệ tiểu phu nhân nhìn bóng dáng càng lúc càng trôi xa, vội nói, "Mẫu thân không lừa con, con là đứa con duy nhất của mẫu thân, mẫu thân sẽ không lừa con."
"Mẫu thân vẫn còn lừa con, con và huynh trưởng là song sinh, nếu con là đứa con duy nhất của người, vậy huynh trưởng là con của ai?"
"Nó... nó là..."
Vệ tiểu phu nhân đột nhiên giật mình tỉnh dậy khỏi giường.
Nàng thở dốc, vội vàng nhìn về phía cửa phòng.
Cửa đang đóng, không có lão ma ma nào cả, tất cả chỉ là một giấc mơ.
Nàng thở dài một hơi thật dài, sau đó vén chăn đứng dậy, đi đến phòng của Vệ Uyển Nghi.
"A cô, về thôi." Sau tấm bình phong, Vệ Thanh Yến tựa vào người Lam Thư.
Những gì Vệ tiểu phu nhân vừa trải qua, là ảo giác do địa phược linh dệt nên, nó giúp nàng thăm dò Vệ tiểu phu nhân, còn nàng thì độ công đức cho nó.
Lam Thư vẻ mặt kích động, "Được."
Cô nương vậy mà không phải con của Vệ tiểu phu nhân, vậy nàng có thể là con gái của mình không?
Không trách Lam Thư nghĩ nhiều, cô nương có hai xoáy tóc, cô nương còn cứu được một A Bố có dung mạo giống nàng từ trong cung ra.
Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Trước đây nàng chưa từng nghĩ thân thế cô nương có điều bất thường, vì vậy, dù trong lòng cảm thấy cô nương thân cận, cũng không nghĩ đến điều đó.
Nhưng giờ đây, suy nghĩ của nàng hoàn toàn không thể kiểm soát được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rời khỏi Cảnh Vương phủ, Lam Thư cuối cùng cũng không kìm nén được, run rẩy nói, "Cô nương, còn có thể tìm Vệ tiểu phu nhân hỏi ra thân thế của người không?"
Vệ Thanh Yến sao lại không hiểu tâm tư của Lam Thư, nàng dụi đầu vào cổ nàng ta, "A cô, nàng ấy rất cảnh giác."
Địa phược linh có thể khiến người đang tỉnh táo đi vào cơn ác mộng, lại khiến nàng ta tin rằng Uyển Nghi đã xảy ra chuyện, có thể thấy, sức mê hoặc của địa phược linh không hề yếu.
Nhưng khi hỏi đến thân thế của nàng, người trong ảo giác lại tỉnh dậy, điều này cho thấy thân thế của nàng trong lòng Vệ tiểu phu nhân là điều cấm kỵ, tuyệt đối sẽ không dễ dàng hé lời.
Nếu nàng cố tình ép hỏi, Vệ tiểu phu nhân nhất định sẽ nghĩ đến việc nàng còn sống, với sự hiểu biết của Vệ tiểu phu nhân về nàng, không khó để đoán ra thân phận hiện tại của nàng.
Chuyện Hoàng Sa Lĩnh còn chưa thực sự kết thúc, giờ thân thế lại thành bí ẩn, nàng vẫn không dễ để lộ thân phận.
Cứ từ từ vậy.
Lòng Vệ Thanh Yến có chút nặng nề.
Nàng không phải con của nhà họ Vệ, vậy khả năng lớn là con của A cô, nàng nghĩ đến Thời Dục...
Lam Thư cũng nghĩ đến điểm này, tay đang đỡ Vệ Thanh Yến siết chặt lại.
Nàng dĩ nhiên mong cô nương là con của mình, nhưng nếu cô nương thật sự là con của nàng, vậy nàng và Dung Vương phải làm sao?
Chưa nói đến, ấn công đức ở trên người Dung Vương, cần phải nhờ thân thể thân cận mới có thể thu được sinh cơ.
Với sự hiểu biết của nàng về cô nương, cũng có thể thấy, cô nương đã động lòng với Dung Vương rồi.
Hai người ở bên nhau là trái với luân thường đạo lý.
Cắt đứt quan hệ, trong lòng cô nương sẽ đau khổ biết chừng nào.
Còn ấn công đức, phương pháp lấy lại mà cô nương nói lần trước rốt cuộc là gì?
Còn chưa xác định được Vệ Thanh Yến có phải con của mình hay không, lòng Lam Thư đã chia làm hai nửa.
Một nửa vui mừng, một nửa đau lòng, hai nửa xé rách lẫn nhau, đau đến mức hơi thở cũng trở nên chậm chạp.
"A cô, người đừng lo cho ta." Vệ Thanh Yến nằm trên lưng nàng ta, cảm nhận được hơi thở của nàng ta, nhẹ giọng an ủi.
Lam Thư không hề được an ủi, nàng dừng bước, hỏi, "Ấn công đức phải làm sao mới lấy lại được?"
Vệ Thanh Yến lại không trả lời nàng.
Nếu nàng và Thời Dục là thúc cháu, vậy ấn công đức... liền không lấy lại được rồi.
Lam Thư mãi không đợi được câu trả lời của nàng, một đường suy nghĩ miên man mà trở về trang viên của Thời Dục.
Từ xa đã thấy một người đứng dưới hành lang, khoảnh khắc nhìn thấy Thời Dục, Lam Thư đột nhiên hiểu ra phương pháp mà Vệ Thanh Yến nói là gì.
Lập tức nước mắt như mưa.
Phu thê cùng vận.
Bây giờ có thể thông qua thân cận mà từ Thời Dục có được sinh cơ, có lẽ khi phu thê kết hợp, ấn công đức liền có thể trở về trên người cô nương.
Nhưng nếu bọn họ là thúc cháu, cô nương sao có thể cùng Dung Vương xảy ra chuyện gì.
Cô nương của nàng, phải làm sao đây?
"A cô, Tiểu Yến làm sao vậy?"
Thời Dục tối nay đang phục chế t.h.i t.h.ể Yến Thanh, biết có Yến Lam đi cùng Vệ Thanh Yến nên không đi theo.
Nghe ám vệ bẩm báo, Vệ Thanh Yến được Lam Thư cõng về, liền sớm đã đợi ở đây.
Thấy Lam Thư khóc, hắn lập tức lòng trầm xuống.
"Ta không sao." Người trả lời là Vệ Thanh Yến, giọng khàn khàn.
Nàng trông thế nào cũng không giống như không có chuyện gì, có kinh nghiệm trước đó, Thời Dục đoán nàng đã mất đi sinh cơ.
Liền đưa tay muốn đón người từ trên lưng Lam Thư xuống, Lam Thư lại do dự.
Thời Dục hơi sững sờ, "A cô?"
Lòng Vệ Thanh Yến cũng phức tạp.
Giao dịch với địa phược linh tuy không làm cạn kiệt sinh cơ của nàng, nhưng nếu không kịp thời bổ sung, nàng có lẽ sẽ rất nhanh hôn mê, đến lúc đó Hoàng đế cũng sẽ theo đó mà ngất đi.
Nhưng Thời Dục rất có thể là thúc thúc ruột của nàng...