Tương Tư Gửi Nơi Đâu

Chương 1:



Tuyết lớn bay tán loạn, tịch mai điểm xuyết trời đông giá rét, trở thành một màu sắc duy nhất giữa băng thiên tuyết địa.

Trên nền tuyết, một thân hình đơn bạc vái ba vái, phía sau là dấu chân kéo dài không dứt.

Từ cổng thành đến cổng vương phủ, A Vô suốt một đường lễ bái tới đây, đã sớm bị đông lạnh đến nỗi cả người cứng đờ.

“Vương gia, ngài đã đồng ý với ta, chỉ cần ta quỳ, ngươi sẽ nhất định phái binh cứu huynh trưởng của ta!”

A Vô quỳ gối ở cửa vương phủ, cho dù giọng nói phát run, nhưng nàng vẫn thẳng lưng như cũ, nhìn thẳng Cố Vương gia hiện giờ dưới một người trên vạn người ở triều đình.

Cố Trường Quân bễ nghễ không liếc nhìn một cái, cũng không nói một lời, xoay người bước vào cửa.

A Vô ngã trên mặt đất, nha hoàn bên cạnh là Tiểu Mai lập tức đỡ lấy, khoác áo choàng lên người A Vô, vừa khóc vừa nói: “Vương Phi, ngài cần gì phải làm như thế?”

A Vô lảo đảo đứng lên, khuôn mặt nhỏ đông lạnh đến nỗi tím lại, mặt không biểu cảm gì nói: “Ta không sao.”

Ở một tiểu viện hẻo lánh.

A Vô cuộn tròn trong một góc, cái miệng nhỏ ngân nga bài ca dao mà huynh trưởng đã dạy nàng, nước mắt cứ thế rơi lã chã.

Nàng vốn là một cô nhi không nơi nương tựa, đặt tên là A Vô, ý là hai bàn tay trắng.

Nhưng có một ngày, nàng đột nhiên có được mọi thứ, được phủ Thừa Tướng thu lưu, nàng có huynh trưởng yêu thương nàng. Cung yến năm mười sáu tuổi, nàng gặp gỡ nam nhân khiến cho trái tim nàng đập không ngừng.

Người nhà, tình yêu, nàng đều có.

Chỉ tiếc là, tất cả hạnh phúc này đều là âm mưu.

Thừa Tướng sở dĩ thu lưu nàng, là bởi vì không muốn gả nữ nhi của mình cho Cố Trường Quân tàn phế gãy xương, dung nhan bị huỷ.

Huynh trưởng giữ gìn nàng, chỉ là không muốn nàng phát hiện ra việc này.

Cố Trường Quân cưới nàng, chỉ là bởi vì hắn không cưới được người hắn yêu, mới có thể cưới nàng.

Hiện giờ, Cố Trường Quân đã khôi phục dung nhan, quyền cao chức trọng, sau khi hắn có khả năng có được tất cả mọi thứ hắn muốn, nàng lại một lần nữa trở thành A Vô

Tất cả đều rời xa nàng

Nàng lại một lần nữa hai bàn tay trắng…

Đêm.

A Vô nằm ở trên giường, buổi chiều đã lễ bái một thời gian dài, đầu gối bị tổn thương do giá rét, đại phu bảo nàng cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày này.

Tiểu mai bưng chén thuốc tiến vào, má trái thoa một lớp phấn thật dày.

“Vương phi, uống thuốc.”

A Vô đảo qua tiểu mai liếc mắt một cái, một ngụm uống cạn, khi tiểu mai xoay người rời đi, nàng mở miệng hỏi: “Ai đánh ngươi?”

Tiểu mai dừng bước chân, giọng nói hơi hoảng loạn, “Không có, ta không cẩn thận bị đụng.”

Lúc này, cửa đột nhiên mở ra, một trận gió lạnh thấu xương tiến vào.

Nhìn thấy người ở cửa, Tiểu Mai sợ tới mức vội vàng thỉnh an, “Vương gia.”

Cả người Cố Trường Quân tản ra một luồng khí lạnh thấu xương, A Vô ngẩng đầu lên nhìn, tình yêu nồng nhiệt cũng không thể nào giấu đi được cảm giác ghét bỏ và hối hận.

“Ba ngày nữa, Tuyết Nhi sẽ trở thành bình thê vào Vương phủ, ngươi chuẩn bị cho tốt!” Ngữ khí ra lệnh, thái độ lạnh nhạt.

A Vô tự giễu mà cong môi: “Ta biết rồi!”

Gả vào vương phủ ba năm, ở bên cạnh Cố Trường Quân trong lúc hắn bất lực nhất, nàng vẫn luôn nỗ lực hết sức để chăm sóc hắn, lại vẫn không thể so được với ánh trăng sáng trong lòng hắn.

Nàng không ngờ thua đến mức này!

Cố Trường Quân giống như bất mãn với thái độ của A Vô, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, lạnh lùng nói: “Đừng gây chuyện gì, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!”

A Vô quay mặt đi, lạnh nhạt nói: “Ta biết rồi!”

Cố Trường Quân nhấp môi, phất tay áo rời đi, gió lạnh trong phòng gào thét, mang đi chút nhiệt độ cuối cùng trong phòng.

A Vô giơ tay, lau lau nước mắt trên khoé mắt, trong lòng cảm thấy đau đớn.

Nàng vĩnh viễn không thể quên được ba năm trước, cảm xúc của Cố Trường Quân khi xốc lên khăn voan đỏ trên đầu nàng.

Phẫn nộ, hoảng sợ, rất giống như cưới nàng là một loại sỉ nhục.

Nàng cho rằng thời gian có thể thay đổi cái nhìn của Cố Trường Quân đối với nàng, nhưng đã ba năm rồi, sự chán ghét của hắn đối với nàng chỉ tăng không giảm.

Có lẽ, cho dù nàng có làm nhiều hơn nữa, cũng không thể thay đổi được cái nhìn của nam nhân này đối với nàng.

Cuộc tình này, ngay từ đầu nàng đã thua rồi