Tương Tư Gửi Nơi Đâu

Chương 12: Chạy trốn



Lúc hoàng hôn, A Vô vào thư phòng tìm Cố Trường Quân, nhưng chưa nói được hai câu, hai người đã xảy ra tranh chấp.

“Thả ta đi khó như vậy hay sao? Hay là mặt mũ của Cố Vương gia ngươi không thể chấp nhận được việc hoà ly với một nữ nhân như ta?”

Cố Trường Quân lạnh lẽo nhìn nàng, “Có phải ngươi định rời đi với tam đệ không?”

A Vô sững sờ, việc này thì liên quan gì tới Tam hoàng tử?

“Ngươi hiểu lầm rồi, ta cùng với Tam Hoàng tử chỉ có duyên vài lần gặp nhau, sao có thể cùng hắn rời đi được?”

Vì muốn tăng cường binh lực ở biên cảnh, trong một năm tới, Tam Hoàng tử đều phải luyện binh ở biên cương, mấy ngày nữa Tam Hoàng tử sẽ phải rời khỏi hoàng thành, mà lúc này A Vô lại ầm ĩ muốn rời đi, điều này khiến cho Cố Trường Quân không thể không nghĩ nhiều.

“Tốt nhất là như vậy!”

“Vậy thì thư hoà ly…”

“Cái này ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, trừ khi ta chết, nếu không ngươi sẽ không được rời khỏi ta.”

Nghe thấy lời này, A Vô không thể tin tưởng mà ngẩng đầu, “Lời này của ngươi là có ý gì?”

Là có nghĩa hắn bắt đầu tiếp nhận nàng, hay nghĩa là hắn chỉ muốn lôi kéo nàng cùng sống trong địa ngục?

Lời này có quá nhiều ý nghĩa, nàng gấp không chờ nổi, muốn biết suy nghĩ thật sự của Cố Trường Quân.

Cố Trường Quân lãnh đạm nhìn nàng một cái, “Ngươi nói xem?”

Một trái tim nhiệt huyết, trong nháy mắt bị đóng băng.

A Vô cười khổ một tiếng, “Ta hiểu rồi!”

Sau khi ra cửa, A Vô quay đầu lại nhìn một cái, nói: “Thật ra cho dù ngươi lừa gạt ta, ta cũng sẽ vui lòng làm vương phi bị bỏ rơi của ngươi, chỉ tiếc là, ngay cả nói dối ngươi cũng không muốn nói với ta.”

Hắn dùng mọi kiên nhẫn và dịu dàng dành cho Lâm Khuynh Tuyết, lại không muốn nói một lời tình cảm lừa dối với nàng.

Chính là hắn đã ép nàng đi tới tuyệt lộ!

Đêm, trăng rằm treo trên đầu cành.

A Vô thu thập đơn giản, tuy Cố Trường Quân không cho nàng rời đi, nhưng nàng cứ cảm thấy, số mệnh của mình là sẽ rời đi.

Chiếc áo mỏng mùa đông mà nàng may kia là quà sinh nhật mà nàng muốn tặng cho Cố Trường Quân, hiện tại xem ra quà này có vẻ là không tặng được rồi.

Bên ngoài sân, hai bóng người lén lút đang theo dõi.

Kể từ khi Lâm Khuynh Tuyết lấy đi quyền quản lý vương phủ, viện của A Vô và xung quanh đó không còn hộ vệ tuần tra nữa.

Bóng đêm tối dần, hai người mặc áo đen nhảy qua tường, ngồi canh ở cửa sổ.

Tiểu Mai đổ nước trở về, phát hiện ở phía trước cửa sổ có bóng đen, nàng to gan cầm lấy chổi đánh tới, phát hiện là hai bóng người mặc áo đen, lập tức hô to lên: “Các ngươi là ai? Người đâu!”

A Vô ở trong phòng nghe được tiếng kêu, chạy ra thì thấy Tiểu Mai đã bị người mặc áo đen đá xuống đất.

A Vô vội vàng kêu to cứu mạng, nhưng bốn phía im ắng, căn bản không có ai đi ngang qua.

Người mặc áo đen vội vàng chạy về phía A Vô, một đao chém vào vai của A Vô, dường như chỉ trong nháy mắt, bả vai của A Vô đều là máu. Nhìn thấy thế, đôi mắt Tiểu Mai trở thành màu đỏ tươi, nàng đột nhiên sinh ra suy nghĩ độc ác, đánh ngã người mặc áo đen xuống đất.

“Vương phi, chạy mau đi, phía dưới tường vây sau núi có một cái hang động, ngài có thể chạy trốn từ nơi đó…”

A Vô không muốn bỏ lại Tiểu Mai, trong thời khắc nàng quay đầu lại, một người mặc áo đen khác đâm xuyên qua bụng của Tiểu Mai.

Máu nhuộm đỏ đôi mắt của A Vô.

Tiểu Mai đau vô cùng, trong lúc giãy giụa, nàng nắm hòn đá lên, đập vào đôi mắt của người mặc áo đen.

Hai người mặc áo đen, một người còn chưa bò dậy, một người đau đến nỗi không mở được mắt, A Vô nắm tay của Tiểu Mai lên, hai người liều mạng chạy trốn.

Thấy hai người sắp chạy ra khỏi viện, người mặc áo đen lại đuổi theo.

Nhìn mặt của A Vô, Tiểu Mai đột nhiên tránh thoát khỏi tay của nàng, xoay người đóng cửa viện lại, nhốt hai tên mặc áo đen ở bên trong, mà nàng ở bên ngoài giữ cửa thật chặt.

“Vương phi, đi mau lên, ngài nhất định phải sống sót.”