Cách đó vạn dặm, ở kinh thành.
Bên bờ sông,
Sông nước cuồn cuộn, gió lạnh lẽo, Cố Trường Quân ngồi một mình trên bờ sông.
Hai năm qua, mỗi đầu tháng, hắn đều một mình đến bờ sông đi một chút, nhưng lần nào cũng là chờ mong mà đến, thất vọng mà về.
Ánh trăng chiếu vào mặt sông phập phồng gợn sóng, toàn bộ mặt sông giống như một mặt gương toả ra ánh sáng bạc, tất cả đều có vẻ xinh đẹp anh tĩnh, chỉ có Cố Trường Quân ở bờ sông, cô đơn đơn độc.
Đêm dần đen, sương mù càng thêm nồng đậm, áo ngoài của Cố Trường Quân đã sớm bị sương rơi ướt nhẹp, khi hắn chuẩn bị rời đi mới phát hiện ra Lâm Vân Hiên đứng ở cách đó không xa.
Khoảng cách của hai người không xa, nhưng hắn lại không chú ý tới sự tồn tại của Lâm Vân Hiên, có thể thấy được lòng cách giác của hắn thấp tới mức nào.
“Cố Trường Quân, chúng ta đều là tội nhân!”
Năm đó, hắn cho rằng chỉ có Cố Trường Quân mới là tội nhân, cho nên mấy năm nay hắn luôn luôn đấu đến ngươi chết ta sống với Cố Trường Quân trong tối ngoài sáng, nhưng chậm rãi, hắn hiểu được, bọn họ đều là tội nhân không thể tha thứ!
Cố Trường Quân ép A Vô cùng đường, mà hắn lại lựa chọn làm ngơ khi A Vô không có đường để đi.
Hắn cho rằng như thế là có thể ép Vô đến bên người hắn, là hắn quá ích kỷ.
Nhưng hiện tại nói lại nhiều cũng vô dụng, A Vô đã không còn nữa.
Cố Trường Quân không thèm liếc nhìn Lâm Vân Hiên một cái, xoay người rời đi.
“Cố Trường Quân, ngươi đã hại chết A Vô, chẳng lẽ ngươi còn muốn bức tử Tuyết Nhi sao?” Lâm Vân Hiên đột nhiên nói.
Nghe lời này, Cố Trường Quân dừng bước chân, lạnh lùng nói: “Không giết nàng, bổn vương đã rất nhân từ rồi! Đừng tưởng rằng ngươi có thể khoa chân múa tay trước mặt bổn vương! Lâm Vân Hiên, năm đó nếu không phải là A Vô cầu xin ta quỳ từ cửa thành cho tới vương phủ, ngươi đã sớm chết trên chiến trường, tính mạng của ngươi là bổn vương bố thí cho ngươi!”
Phần ân tình này của A Vô, Lâm Vân Hiên tựa như không có ghi nhớ trong lòng, nếu không hắn cũng sẽ không thấy chết mà khuông cứu.
Trên mặt Lâm Vân Hiên hiện lên một cảm giác mất tự nhiên, “Chuyện này không liên quan tới việc ta muốn nói với ngươi…”
“A…” Cố Trường Quân đầy mặt khinh thường, “Ngươi thích A Vô đúng không? Thật đáng tiếc, mặc dù A Vô có chết nàng cũng không cầu cứu với ngươi, như thế có phải là có nghĩa là, trong mắt của nàng căn bản không có ngươi?”
Những lời này hoàn toàn chọc giận Lâm Vân Hiên, hắn không nói hai lời một quyền đánh tới đây.
Cố Trường Quân nghiêng người tránh thoát, sau đó đá tới một chân, hai người đánh nhau ở bờ sông.
Chờ đến khi hai người đánh nhau mệt, trên mặt Lâm Vân Hiên đã đầy thương tích, Cố Trường Quân cũng ăn mấy đấm, trận đánh này, hai người đều giống như đang trút giận, hận không thể đấm chết đối phương.
Bờ sông, hai người nằm trên mặt đất, ngực phập phồng, có thể thấy được vừa rồi đánh nhau kịch liệt đến mức nào.
“Cố Trường Quân, Tuyết Nhi gây tổn thương cho A Vô chỉ vì nàng quá coi trọng ngươi, ta hy vọng ngươi có thể cho nàng một cơ hội sửa đổi, huống chi nàng đã hối lỗi suốt hai năm…”
Không chờ Lâm Vân Hiên nói xong, Cố Trường Quân đã đứng dậy rời đi.
Cố Trường Quân đi rồi, Lâm Vân Hiên giơ tay che hai mắt của mình lại, thật ra hắn cũng không muốn nói lời này, nhưng không chịu nổi cha mẹ cùng muội muội thay nhau khuyên bảo, dù sao cũng là người thân, cho dù có không đúng như thế nào, hình như hắn cũng không thể nhẫn tâm.
Giữa người thân và A Vô, hắn chọn lựa người thân.
Là hắn có lỗi với A Vô…
Vương phủ, Tuyết Uyền
Trúng cổ từ hai năm trước, sức khoẻ của Lâm Khuynh Tuyết kém đi nhiều, trong suốt một năm nàng sống không bằng chết mà chịu đựng, trong hoàng cung đột nhiên có một y sư tinh thông cổ thuật, dưới sự trị liệu của y sư, cổ trong cơ thể Lâm Khuynh Tuyết đã bị lấy ra, nhưng nàng đã chịu khổ hơn một năm, không chỉ khí sắc cả người kém cỏi, còn bị cho biết thân thể của nàng không thể thụ thai được nữa.
Nàng ép chết A Vô, nhưng đồng thời cũng ép mình tới tuyệt cảnh.
Không thể mang thai, vậy thì nàng không thể đứng vững gót chân ở Vương phủ, nàng không thể khai chi tán diệp, tương lai của nàng có lẽ là làm bạn với thanh đăng.
Để chữa khỏi thân thể, Lâm Khuynh Tuyết tìm danh y khắp nơi, nhưng đều không làm nên chuyện gì.
Khi nàng đã sắp thất vọng, có người nói cho nàng, Giang Nam có một danh y, không chỉ có thể trị được bách bệnh còn có thể cứu sống người chỉ còn một hơi, nói không chừng danh y kia có thể trị được thân thể của nàng.
Cho dù hy vọng xa xôi, nhưng Lâm Khuynh Tuyết vẫn hao hết sức người sức của đi tìm tung tích của danh y kia.