Tương Tư Gửi Nơi Đâu

Chương 29:



Chớp mắt một cái, nửa tháng đi qua.

Toàn bộ kinh thành dần dần khôi phục sinh cơ, người dân bị nhiễm ôn dịch đều khoẻ lên dần dần, Hoàng Đế vô cùng vui mừng, quyết định tổ chức cung yến cho thần y.

Tam Hoàng tử cho rằng A Vô không muốn đồng ý tham dự, không ngờ A Vô lại đồng ý.

“A Vô, ngươi không phải là không muốn gặp hoàng huynh sao? Nếu ngươi tham dự, hoàng huynh sẽ không thể nào không nhận ra ngươi.”

A Vô ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh ý cười không rõ ràng, “Không ngại, nếu ta đã trở lại, sẽ không sợ bọn họ nhận ra!”

Tam Hoàng tử không đoán ra ý của A Vô, nhưng hắn mơ hồ suy đoán rằng A Vô sẽ có hành động gì đó.

Kinh thành, vùng ngoại ô.

Mấy kẻ bắt cóc vây quanh một người đẹp mặc áo đỏ, nói lời tục tĩu: “Tiểu mỹ nhân, ngươi muốn đi đâu? Có muốn các ca ca mang ngươi đi không?”

Người đẹp áo đỏ nhíu chặt mày, không ngừng lui về phía sau, nếu sớm biết sẽ gặp được những người này, hắn đã không rời khỏi Tiểu Nha, công phu của Tiểu Nha mạnh hơn hắn nhiều.

“Tránh ra!” Người đẹp áo đỏ mở miệng, giọng nói cũng trong trẻo.

Kẻ bắt cóc sắc mặt mê mẩn, duỗi tay sờ lên mặt của người đẹp áo đỏ, “Đừng sợ, đợi lát nữa có ngươi, a a a…”

Kẻ bắt cóc còn chưa nói xong, bàn tay đã bị một chiếc dao nhỏ đâm thủng, máu tươi chảy ròng ròng.

Người đẹp mặc áo đỏ ngẩng đầu, chỉ thấy cách đó không xa có một người đàn ông vô cùng khôi ngô tuấn tú ở trên cây, trên mặt người đàn ông đó lạnh lẽo như băng, vừa thấy đã biết không dễ ở chung. 

“Ngươi là ai? Dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây, cút xuống đây cho ông!”

Người đàn ông lạnh lùng nheo mắt, trong nháy mắt rơi xuống đất, tất cả những kẻ bắt cóc đều ngã xuống đất mà chết.

Người đẹp áo đỏ nhướng mày, thấy người đàn ông kia xoay người định đi, hắn vội vàng qua đó ngăn lại nói: “Ta tên là Y Nhân, xin hỏi ân nhân họ gì?”

Người đàn ông kia không để ý đến hắn, Y Nhân lại hăng hái, đi theo phía sau người đó, “Ta tới kinh thành tìm người, tạm thời lạc đường, ngươi dẫn ta vào kinh, ta cho ngươi bạc, hoặc ngươi tạm thời làm hộ vệ cho ta, chờ sau khi ta tìm được người rồi, ta sẽ báo ân tử tế.”

Sau khi thấy bản lĩnh của người đàn ông đó, Y Nhân quyết định tạm thời ăn vạ bên cạnh người này, đay có lẽ là biện pháp an toàn nhất, ai bảo hắn không giỏi y thuật bằng A Vô, không giỏi võ công bằng Tiểu Nha, thật ra hắn mới là người yếu nhất.

Đi hai dặm về phía trước chính là cửa thành, ngươi tự đi!” Người đàn ông kia lạnh nhạt mở miệng.

Y Nhân  sốt ruột giữ chặt ống tay áo của người đàn ông, dùng một vẻ đáng thương nói: “Ngươi dẫn ta đi một đoạn đường đi, ta yếu như vậy, chẳng may bị bắt thì phải làm sao?”

Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống nhìn Y Nhân một cái, cuối cùng không ngờ lại đồng ý.

“Ân nhân, tôn tính đại danh của ngài là gì?”

“Cố Trường Quân.”

Nghe tên này, Y Nhân cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra đã từng nghe ở đâu.

Dọc theo đường đi, hai người đều không nói chuyện, sau khi tới cửa thành, Y Nhân còn chưa kịp nói lời cảm ơn Cố Trường Quân, bên cạnh đột nhiên vụt ra một bóng người, “Y Nhân ca ca, huynh đi đâu?”

Y Nhân xoay người, thấy Tiểu Nha nhìn hắn với vẻ lo lắng, hắn vội vàng giải thích: “Ta lạc đường, sau khi trở về tìm không thấy muội.” 

Tiểu nha thở dài, nhìn thấy hắn không sao, cũng an tâm rồi.

“Đúng rồi, là vị ân nhân này đưa ta…” Y Nhân vừa định giới thiệu Cố Trường Quân, phát hiện phía sau đã không còn ai.

Y Nhân nhìn bốn phía, thấp giọng nói: “Thật là một người kỳ lạ.” 

“Y Nhân ca ca, nếu A Vô tỉ tỉ biết chúng ta trộm tới đây tìm tỉ ấy, tỉ ấy có giận không?” Tiểu Nha nói.

Y Nhân hừ một tiếng, nói: “Ta đã hẹn với tỉ ấy rồi, nếu trong vòng hai tháng tỉ ấy không về, ta sẽ lên kinh thành tìm tỉ ấy.” Lời nói là như vậy, nhưng Y Nhân vẫn là không đủ tự tin. 

Bôn ba mười ngày qua, hai người cũng mệt mỏi, tìm một khách điếm để ở lại, tính toán là sau khi nghỉ ngơi thì tới phủ Tam Hoàng tử tìm người.

Chiều tối, đường phố vô cùng náo nhiệt.

Tiểu Nha lôi Y Nhân ra ngoài, kết quả là hai người đi tới đâu, ánh mắt mọi người theo đến đó. 

“Y Nhân ca ca, lần sau ra cửa huynh mang theo cái khăn che mặt, huynh thu hút sự chú ý quá!” Tiểu Nha nói.

Y Nhân trợn mắt lên, nói: “Ta là nam, sợ cái gì!”

“A, huynh còn xinh đẹp hơn cả A Thanh tỉ tỉ, nhìn như thế rồi còn phân chia nam nữ gì chứ!”

A Thanh là đầu bảng Bách Hoa Lâu, cũng là đại mỹ nhân có tiếng ở Giang Nam.

Y Nhân tức giận đến nỗi búng vào trán của Tiểu Nha, “Con nhóc thúi này, có tin là ta đánh muội không?”

Tiểu Nha cười to chạy trốn, “Y Nhân tỉ tỉ, có bản lĩnh thì tới bắt ta đi…”

Y Nhân đuổi theo, hai người cười đùa chạy nhảy trên đường phố.

Đúng lúc này, một con ngựa mất khống chế chạy như bay tới, mắt thấy sẽ đụng vào Tiểu Nha, Y Nhân ra sức đẩy Tiểu Nha sang một bên.

“Y Nhân ca ca…” Tiểu Nha kêu lên sợ hãi, quay đầu lại.