Ngoài cửa, Cố Trường Quân mặc một bộ mãng bào khí phách, với phong thái hoàng giả không giận mà uy nháy mắt đã cướp đi ánh mắt của mọi người, mà đứng bên cạnh Cố Trường Quân là A Vô ăn diện lộng lấy, sắc đẹp quyến rũ khuynh thành.
Một kẻ ăn mày trước kia nàng vẫn luôn xem thường hiện giờ đã đi bên cạnh Cố Trường Quân, hưởng hết phong cảnh mà ba chữ Cố Vương phi mang đến.
Lâm Khuynh Tuyết cắn chặt môi, đầy mặt ngoan độc trợn mắt nhìn A Vô, trong lòng toàn là đố kỵ ghen ghét.
Sau khi Cố Trường Quân mang theo A Vô ngồi vào chỗ ngồi, Lâm Khuynh Tuyết có cảm giác rõ ràng là ánh mắt mọi người xung quanh không có cung kính như lúc trước. Nghĩ đến điều gì đó, nàng tìm một lý do để tới đó, còn cố ý trước mặt A Vô nói cho Cố Trường Quân là nàng mang thai.
Sau khi Lâm Khuynh Tuyết nói xong, khiêu khích liếc nhìn A Vô, ai ngờ trên mặt A Vô vẫn như cũ không có biểu cảm gì, giống như việc nàng mang thai chỉ là một việc không quan trọng không liên quan tới nàng.
Ánh mắt của Cố Trường Quân đảo qua A Vô, cuối cùng dừng lại trên bụng Lâm Khuynh Tuyết, nói: “Rất giỏi!”
Lâm Khuynh Tuyết đầy mặt hạnh phúc bổ nhào vào lòng ngực Cố Trường Quân, cố ý vô tình ngăn cách hắn và A Vô, cười nói: “Vương gia, thần thiếp nhất định sẽ nỗ lực sinh cho chàng một đứa con trai.”
Một màn này khiến cho đôi mắt A Vô đau đớn, để che giấu nỗi đau trong lòng, nàng chỉ có thể giA Vô kiên cường không sao hết.
Nhưng trong mắt của Lâm Khuynh Tuyết, A Vô chính là không coi nàng ra gì, rõ ràng chỉ là một tiện tì hai bàn tay trắng, dựa vào cái gì tranh đoạt đồ vật với nàng? Dựa vào cái gì mà lấy tư thái cao ngạo coi thường nàng?
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Lâm Khuynh Tuyết lấy trà thay rượu kính A Vô một ly, nhìn cung nữ nâng chén rượu lên, A Vô không có thể từ chối, nhưng trong nháy mắt chén rượu chạm vào môi, A Vô giơ tay áo lên, đổ hết rượu vào trong ống tay áo.
Thấy A Vô đã uống rượu, Lâm Khuynh Tuyết không nhịn được mà cong khoé miệng, nàng chờ xem một màn mất mặt của A Vô.
Khi suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, Lâm Khuynh Tuyết lại cảm thấy bụng mình đang quay cuồng, nàng lập tức đứng lên, sắc mặt hoảng loạn dò hỏi nơi đi ngoài, vừa lăn vừa bò mà chạy tới thiên điện.
Khi trò hề của Lâm Khuynh Tuyết xảy ra, hầu hết mọi người đều nhìn về phía này, vì thế nàng vừa giận vừa xấu hổ.
Nhìn bóng dáng chật vật không chịu nổi của Lâm Khuynh Tuyết, sắc mặt A Vô lạnh hơn, dường như phương thức ăn miếng trả miếng vẫn chưa thể khiến cho nàng hả giận.
Lâm Khuynh Tuyết hạ thuốc xổ vào trong rượu của nàng, muốn cho nàng xấu mặt trước mặt mọi người, mà nàng chẳng qua là tương kế tựu kế. Nàng là một đại phu, muốn hạ chút thuốc cho người khác còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao.
Chỉ là, Loại thủ đoạn hèn hạ này của Lâm Khuynh Tuyết khiến cho người ta cảm thấy quá ghê tởm.
Ngày hôm sau.
Lâm Khuynh Tuyết thật khó khăn mới khôi phục một chút, kết quả là chân trước vừa mới bước vào, phía sau đã bắt đầu hắt nước bẩn.
“Vương gia, có phải là hôm qua thần thiếp đã làm gì sai, nếu không vì sao tỉ tỉ lại hạ dược thần thiếp?” Ỷ vào đứa con trong bụng, Lâm Khuynh Tuyết hiện tại không hề sợ hãi.
Cố Trường Quân trực tiếp sai người gọi A Vô tới đây, sau khi đối chất một lượt, Lâm Khuynh Tuyết vô cớ gây rối, “Tỉ tỉ, cho dù ngươi có ghen tuông thì cũng không thể hạ độc đối với đứa trẻ trong bụng ta chứ, kia chính là đứa bé đầu tiên của Vương gia!’
“Lời nào của ngươi cũng nói là ta hai ngươi, chứng cứ đâu?” A Vô lạnh lùng hỏi.
Lâm Khuynh Tuyết không trả lời câu hỏi này, mà cầm lấy tay của Cố Trường Quân, khóc lóc nói: “Vương gia, tỉ tỉ thật là đáng sợ, thần thiếp chỉ sợ nếu tiếp tục như vậy, thần thiếp cùng với hài tử trong bụng cũng không giữ nổi…”
Đây là Lâm Khuynh Tuyết muốn bức tử A Vô, A Vô ngẩng đầu, nhìn thẳng Cố Trường Quân, “Vương gia, ngài có tin ta không?”
Ánh mắt sâu không thấy đáy của Cố Trường Quân dừng lại trên mặt A Vô, một lúc lâu sau mới nói: “Bổn vương không muốn truy cứu việc này.”
“Vương gia…”
Lâm Khuynh Tuyết còn định nói gì, Cố Trường Quân đã đứng dậy rời đi.
Sau khi bóng dáng của Cố Trường Quân biến mất phía sau cửa, Lâm Khuynh Tuyết đã sửa dáng vẻ đáng thương yếu đuối, chanh chua nói: “Coi như ngươi may mắn, nếu có lần sau, ngươi sẽ không dễ dàng tránh thoát như vậy!”
Lâm Khuynh Tuyết vừa định đi, A Vô đột nhiên khẽ mở miệng, lạnh nhạt nói: “Đứa trẻ trong bụng của ngươi thật sự là của Cố Trường Quân ư?”