Tương Tư Hạ Tây Châu

Chương 20



 

"Sau khi hắn gặp chuyện, ta đã đến ngõ Tế Liễu, ban đầu muốn đưa nó cho cô nương, nhưng hàng xóm lại nói với ta rằng cô nương chưa từng giữ tang cho hắn một ngày nào, sau khi chôn cất vội vàng thì biến mất không dấu vết. Chuyện giữa hai người, thực hư thế nào, ta là người ngoài, không tiện đánh giá. Chỉ là Hồi Xuân Đường vốn lấy chữ tín làm đầu, lời hứa của cố nhân, ta vẫn phải thực hiện. Thứ này đã do hắn đặt cho cô nương, hôm nay ta trao lại cho cô nương, giao dịch này xem như thanh toán xong. Ta tuổi đã cao, hai ngày nữa sẽ đóng cửa tiệm về quê, nghĩ rằng sau này núi cao đường xa, sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa."

 

Ông không nói một lời nặng nề nào, nhưng ta lại cảm thấy như bị tát một cái vào mặt.

 

Cho đến khi bóng lưng ông biến mất trong ánh hoàng hôn, ta vẫn còn bàng hoàng rất lâu.

 

Ta lấy một viên kẹo sơn trà bỏ vào miệng.

 

Vị chua ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, là hương vị quen thuộc ngày nào.

 

Ta từ từ khuỵu gối, lặng lẽ úp mặt vào đầu gối, trong lòng như nước lũ tràn qua, đau thắt dữ dội.

 

......

 

Đêm tắm, ta ngẩn người nhìn mặt nước lấp lánh.

 

Ta từ từ trượt người xuống, nhấn đầu vào nước. Mắt, tai, mũi, miệng nhanh chóng bị nước nhấn chìm.

 

Những ký ức từ rất lâu trước đây cuồn cuộn trào lên cùng với những bong bóng nước.

 

Ta nhớ lại sau khi cha phát hiện nương bỏ đi, ông cầm cây chổi bên cửa đánh ta, vừa đánh vừa mắng ta là đồ vô dụng.

 

Rõ ràng ở nhà, vậy mà ngay cả nương cũng không giữ được.

 

Ta nhớ đêm đó, gió rất lạnh, ta ôm chân nương, khẩn khoản cầu xin.

 

Những hạt cát thô ráp trên mặt đất mài rách bộ quần áo vốn đã cũ nát của ta, bắp chân và mắt cá chân ta bị mài đến rướm máu.

 

Trong mệnh có thì cuối cùng sẽ có, trong mệnh không có thì đừng cưỡng cầu.

 

Người nên đi, không giữ được.

 

Cuộc đời ta, hình như cái gì cũng không giữ được.

 

Thời gian trôi qua từng chút một, phổi ta đau đến mức gần như muốn nổ tung.

 

Ta gần như tự hành hạ bản thân, nhấn đầu sâu hơn vào nước, tưởng tượng Hạ Tây Châu đã phải trải qua nỗi đau đớn đến nhường nào lúc đó.

 

Lúc đó, ta đang làm gì?

 

Ta ở nhà như một đứa trẻ không hiểu chuyện, âm thầm giận dỗi.

 

Giận Thẩm Tĩnh Đàn rõ ràng đã làm tổn thương chàng, vậy mà chàng vẫn thật lòng lo lắng cho nàng ta.

 

Giận Thẩm Tĩnh Đàn phái người gọi một tiếng, chàng liền không chút do dự đi giúp nàng ta, ngay cả sinh thần của mình cũng không nhớ.

 

Giận chàng luôn đặt người khác lên trước bản thân.

 

Ta giấu đi bát mì trường thọ mà ta đã mất nửa túi bột mì mới làm xong, nghĩ rằng lát nữa nhất định phải làm khó chàng một phen, rồi mới cho chàng ăn, xem xem lần sau chàng còn dám bỏ ta đi tìm người phụ nữ khác nữa không.

 

Sau đó, mì nguội.

 

Ta nghĩ thôi vậy, không làm khó chàng nữa, chàng về ta sẽ hâm nóng lại cho chàng.

 

Sau đó, mì nát.

 

Ta nghĩ chỉ cần chàng mau về, ta thà mất thêm nửa túi bột mì để làm cho chàng một bát mới.

 

Sau đó, mì thiu.

 

Ta nghĩ chỉ cần chàng có thể quay về, dù có bắt ta cả đời ngày ngày làm mì, ta cũng cam tâm tình nguyện.

 

Thế nhưng, chàng sẽ không bao giờ quay về nữa.

 

Duyên phận giữa ta và chàng, ngắn ngủi đến mức còn chưa kịp để ta cùng chàng đón trọn vẹn một lần sinh thần.

 

Ta cuộn tròn người lại, kêu thét không tiếng động trong nước.

 

Khi ý thức mơ hồ, đột nhiên da đầu căng chặt, ta bị kéo mạnh ra khỏi nước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sắc mặt Tiêu Vân Khởi u ám đến mức có thể vắt ra nước.

 

Hắn nắm tóc ta, ép ta ngẩng mặt lên, tức giận nói:

 

"Tương Tư, nàng lại muốn c.h.ế.t sao?"

 

Ta giật phắt tay hắn ra, bước ra khỏi bồn tắm.

 

Thân thể trần trụi, từ từ xoay một vòng trước mặt hắn.

 

Ta chậm rãi áp sát lồng n.g.ự.c hắn, giọng điệu nhẹ nhàng phóng đãng, vẻ mặt tự ti tự hạ:

 

"Thân thể này, ta nuôi dưỡng thế nào? Khách quan còn hài lòng không?"

 

Đồng tử Tiêu Vân Khởi đột nhiên co rút lại, nghiến răng ken két.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Ta không hề sợ hãi, cười khẩy khinh thường:

 

"Sao vậy, bây giờ mặt và thân thể vẫn chưa đủ, ngay cả những gì ta đang nghĩ, cũng phải theo ý ngươi sao?"

 

"Tiêu Vân Khởi, ngươi còn muốn gì nữa?"

 

Tiêu Vân Khởi hít sâu vài hơi, trấn tĩnh lại.

 

Hắn mặt lạnh như băng, trong mắt ẩn chứa ngọn lửa giận dữ nóng bỏng.

 

Hắn giơ ngón trỏ lên, chậm rãi chạm vào phía trên n.g.ự.c trái của ta, trong mắt không có chút dục vọng nào:

 

"Trái tim của nàng."

 

"Tương Tư, ta còn muốn trái tim của nàng."

 

Trái tim của ta?

 

Ta cười.

 

Trên đời có nhiều chuyện bất công.

 

Có người sinh ra đã được ăn vàng ngọc, kẻ hầu người hạ, có người chưa cao bằng cây giá đỗ đã phải học cách bươn chải kiếm sống.

 

Nhưng trên đời cũng có nhiều chuyện công bằng.

 

Ví dụ, bất kể thân phận cao thấp sang hèn, trong lồng n.g.ự.c mỗi người, chỉ có duy nhất một trái tim.

 

Thân thể có thể mua bán, nhưng trái tim thì không.

 

Trái tim là để đổi.

 

Dù ngươi ra giá cao đến mấy cũng không mua được.

 

Và trái tim của ta, đã bị người khác đổi đi rồi.

 

Tiêu Vân Khởi bị tiếng cười khẩy khinh bỉ của ta chọc tức bỏ đi, rất lâu sau không còn đặt chân đến Thùy Hương Tạ nữa.

 

Ta vui vẻ vì được yên tĩnh.

 

Có lẽ ông trời không muốn ta vui vẻ, ban đêm nằm mơ, trong mơ có người chỉ vào mũi ta mắng chửi.

 

Nàng ta nói ta tội lỗi đầy mình, dựa vào cái gì mà có thể đứng dưới ánh mặt trời.

 

Đó là không lâu sau khi Hạ Tây Châu hủy hôn.

 

Lúc đó ta mỗi ngày đều rất vui vẻ, ngay cả khi bận rộn ở quán hoành thánh cũng vô thức nở nụ cười.

 

Diêu Hoàng xuất hiện vào lúc đó.

 

Nàng ta mặc quần áo vải thô, đầu quấn khăn xanh, gò má hóp vào, gầy gò đến đáng sợ.

 

Nếu không phải nàng ta lên tiếng gọi ta, ta gần như không nhận ra.