Diêu ma ma nhanh tay đỡ lấy nàng, nhưng không hề lên tiếng khuyên can.
Nàng hiểu rõ đạo lý trong lời của đại cô phu nhân.
Dạy dỗ người khác không đơn giản chỉ là “sai thì đánh, đúng thì thưởng”, nhưng có một điều luôn đúng: đóng vai người nghiêm khắc hay người hiền từ, tuyệt đối không thể tranh giành trước mặt kẻ bị trị.
Thế tử phu nhân có thể dùng vài lời để mời đại cô phu nhân và biểu cô nương rời đi, nhưng sau này nếu muốn quản thúc đại công tử thì sao…
Diêu ma ma liếc nhìn Lục Chí đang co rúm người lại, thầm nghĩ: Khó quản rồi.
Thủ đoạn của biểu cô nương có phần quyết liệt, nhưng là có nguyên do chính đáng, hơn nữa cũng vì tốt cho đại công tử.
Điều này, thế tử phu nhân hẳn là hiểu rõ.
Quả thực, Tang thị hiểu rõ.
Là chủ mẫu trong nhà, dưới tay nàng có không ít người hầu kẻ hạ, nàng muốn diễn vai gì thì diễn, khi thì nghiêm khắc, khi lại ôn hòa.
Quản tốt thì tốt, nếu thực sự không thể quản, nàng chỉ cần gọi người đến bán đi là xong, khỏi phải bận tâm.
Nhưng con trai mà không dạy dỗ được, chẳng lẽ cũng bán đi luôn sao?
Mười hai tuổi đã đá gà đánh cược, vậy đến hai mươi tuổi thì thế nào?
Nàng chỉ có mỗi một đứa con trai này!
Tang thị càng nghĩ càng chua xót, trong khi đó, giữa tiếng gào “mẫu thân cứu con” của Lục Chí và tiếng mắng “mụ điên cút về Thục địa” của hắn, lòng nàng dần dần cứng rắn lại.
Đại cô phu nhân nói không sai.
Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng chịu nhận sai, không nghiêm khắc dạy dỗ là không được!
Bàn tay siết chặt thành quyền, Tang thị hít sâu một hơi, nghiêm giọng quát:
“Ngươi có đi đá gà đánh bạc hay không?
Trả lời ta!”
Lục Chí tròn mắt ngây ngẩn: “Con… con…”
Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện mẫu thân không chỉ không cứu mình, mà còn cùng phe với người ngoài để trách mắng hắn.
Thấy hắn “con” một tiếng rồi im lặng mãi không nói thêm được chữ nào, A Vi khẽ nhếch cằm về phía Văn ma ma.
Văn ma ma lập tức hiểu ý, tiến lên tóm lấy cổ áo Lục Chí, nhấc bổng hắn khỏi mặt đất.
Dù giãy giụa thế nào, Lục Chí cũng không thể thoát khỏi sức mạnh của Văn ma ma.
Hắn lại bị ép đối diện với đầu gà và lưỡi dao sáng loáng.
A Vi hỏi: “Hắc Vũ Đại tướng quân trên lôi đài có uy phong không?”
Lời thì hỏi, nhưng nàng cũng biết trong lúc hoảng loạn, Lục Chí căn bản chẳng thể trả lời được điều gì.
A Vi đưa lưỡi dao lên miệng, dùng răng cắn chặt lấy nó, đồng thời hai tay nhanh như cắt túm lấy đầu con gà, bẻ mạnh ra phía sau, kẹp chặt đôi cánh, sau đó chẳng hề bận tâm đến sự giãy giụa điên cuồng của nó mà thẳng tay nhổ từng túm lông cổ, rải xuống đất.
Dao trở lại trong tay.
A Vi li.ếm nhẹ bờ môi, nhàn nhạt nói: “Không phải thích nhìn lông gà bay tứ tung sao?
Đến đây, giết gà đi.”
Ban đầu, Lục Chí đã không còn ý định phản kháng, dù sao cũng không giãy thoát nổi, lại không có ai cứu hắn.
Nhưng vừa nghe thấy A Vi muốn hắn giết gà, hai mắt hắn lập tức trợn trừng, sợ hãi đến mức co rúm người lại, miệng liên tục gào lên: “Đồ điên!”
Hắn biết mà, nữ nhân điên này nhất định muốn thấy máu!
Không, đã thấy máu rồi.
Không biết là cố ý hay vô tình, lưỡi dao sắc bén đã cứa một vết nhỏ trên môi A Vi.