Không có miếng dán cách ly, những vết sẹo cũ năm xưa của Quý Hồi lộ ra trong không khí. Cậu không thể nhìn thấy chúng, nhưng đã vô số lần chụp lại bằng điện thoại, rồi không tự chủ được mà nhớ đến đêm đó.
---
"...Được rồi, được rồi, chẳng lẽ tôi không hiểu cậu sao?"
Cảnh Việt đeo tai nghe, giọng Trình Tư Tề ở đầu dây bên kia dù nhỏ nhưng vẫn lọt ra ngoài.
"Cả đêm ánh mắt cậu cứ như bị hút vào nơi nào đó, có phải càng dặn lòng đừng nhìn thì càng không thể rời mắt? Là cậu nói muốn đi, nhưng vừa thấy mưa lớn lại quay đầu về khách sạn, cậu lừa được ai chứ không qua mặt được tôi đâu."
Cảnh Việt cảm thấy hối hận vì hành động ấu trĩ vừa rồi của mình. Hắn nhíu mày, giọng đầy khó chịu:
"Đừng lo chuyện người khác."
"Chuyện này tôi không thể không quản!" Trình Tư Tề vừa vội vàng giúp vợ xếp quần áo, vừa nói. Sau khi bận rộn một lúc, anh lại nhặt điện thoại lên, tiếp tục cuộc trò chuyện:
"Cảnh Việt, hôm đó cậu khó chịu thế nào tôi đều nhìn rõ, đừng vòng vo nữa, nếu muốn làm lành, cứ nói một lời, tôi giúp cậu, được không?"
"Làm lành?" Cảnh Việt bật cười lạnh, giọng điệu như nghe được trò đùa. "Cậu sẽ làm lành với người đã đ.â.m cậu một nhát d.a.o sao?"
Trình Tư Tề không để ý đến sự so sánh của Cảnh Việt, chỉ nhẹ nhàng đáp:
"Khác nhau chứ, người đ.â.m tôi hoặc là tôi quên sau vài năm, hoặc là tôi trả lại một nhát. Nếu cậu làm được cả hai điều này, tôi sẽ không quản chuyện của cậu làm gì."
Câu nói này chạm đến nỗi đau của Cảnh Việt. Không chần chừ, hắn ngắt máy ngay lập tức, mạnh tay kéo tai nghe xuống ném lên bàn.
Xanh Xao
“Loảng xoảng!”
Trong phòng tắm vang lên tiếng động lớn. Động tác của Cảnh Việt khựng lại, hắn bước tới, gõ nhẹ lên cửa.
"Không sao! Em không làm rơi gì cả!" Quý Hồi ngồi bệt dưới đất, thở phào nhìn chằm chằm vào chai thủy tinh trong tay.
Vì phải tháo chân giả, cơ thể cậu thấp hơn bình thường, buộc phải dùng ghế nhựa để tắm. Lúc với tay lấy dầu gội, cậu không may trượt tay, cả người ngã khỏi ghế. May mắn là chai dầu gội không vỡ.
Quý Hồi nhìn bóng dáng cao lớn lờ mờ ngoài cửa, vội vàng trấn an:
"Thật sự không có gì hỏng cả. Nếu có, em sẽ bồi thường, anh cứ yên tâm."
Nghe vậy, người ngoài cửa xoay người rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quý Hồi nhịn đau, cố gắng bò dậy. Tắm qua loa, cậu tắt nước, lau khô chân, rồi ngồi xuống cửa phòng để lắp lại chân giả.
Đôi chân của Quý Hồi bị cụt từ phần bắp chân trở xuống. Do vết cắt không đều, bác sĩ buộc phải cắt cao hơn một đoạn để đảm bảo việc gắn chân giả. Vì vậy, chân giả của cậu chỉ vừa chạm đến phần đầu gối.
Thời gian đầu tập đi với chân giả, Quý Hồi liên tục ngã, nhưng cuối cùng cũng quen dần, trông không khác gì người bình thường.
Sau khi cố định xong chân giả, cậu dọn dẹp phòng tắm, thay một miếng dán cách ly mới, mang giày thể thao và bước ra ngoài.
Cảnh Việt đang đứng trước tủ lạnh tìm nước uống. Nghe tiếng cửa mở, quay lại nhìn.
Quý Hồi mặc bộ đồ ngủ cũ của hắn. Áo quá rộng, khiến thân hình cậu trông càng gầy gò. Mái tóc còn ướt rũ trên trán. Điểm không hài hòa duy nhất là đôi giày thể thao cậu đang đi.
Thực ra, Quý Hồi không phải kiểu người có vẻ ngoài khiến người khác kinh diễm. Ngũ quan của cậu thậm chí không xuất sắc bằng Cảnh Việt. Nhưng cậu rất sạch sẽ, làn da trắng nhợt, đôi mắt sáng rực. Trên sống mũi, có một nốt ruồi nhỏ nhắn.
Nghe đâu, mỗi nốt ruồi trên cơ thể đều đang nhắn nhủ một điều: "Hãy hôn nơi này."
Khi cánh cửa phòng ngủ khép lại, ánh mắt của Cảnh Việt trở nên lạnh như băng.
Hắn thừa nhận mình có chút tiểu tâm. Vì sợ bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Quý Hồi, hắn đã tắm trước. Nhưng trong lúc tắm, hắn lại cố tình để lại một chút tin tức tố, xem Quý Hồi sẽ phản ứng thế nào.
Nhưng Quý Hồi không hề phản ứng, dù chỉ một chút. Đó chỉ có thể là do cậu vừa bị một Alpha khác đánh dấu. Những ngày đầu sau khi bị đánh dấu, Omega không thể cảm nhận được tin tức tố của các Alpha khác.
Quý Hồi đã lừa hắn, không phải cái gì gọi là kỳ động dục.
Cậu đã bị một Alpha mà hắn không biết đánh dấu, do miếng dán cách ly nên Cảnh Việt không thể ngửi được mùi tin tức tố của người đó, cũng không biết được bất kỳ thông tin gì.
"Ting."
Trong phòng ngủ, Quý Hồi lấy điện thoại ra, mở một nhóm chat đã lâu không động tới. Nhóm bạn cùng lớp đang bàn luận rôm rả về bữa tiệc mừng thọ hôm nay.
[Mạnh Một]: Có tới hơn trăm bàn tiệc ấy chứ? Còn hơn cả đám cưới của tôi ngày trước nữa."
[Trâu Hâm Hâm]: Làm gì đến trăm bàn, tôi thấy cậu càng ngày càng thích nói quá. Với lại, đám cưới của cậu lúc đó bạn bè đều ở nước ngoài, cơm thì không ai ăn, nhưng phong bì thì cũng gửi đủ rồi, nên đừng than thở nữa."