Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 7: Thủ Tọa Chèn Ép



Cầm? Có cầm hay không? Đây là một vấn đề xảy ra trước mắt Phương Lâ·m.
Mọi người ở đây đều đang nhìn Phương Lâ·m, chờ đợi phản ứng của Phương Lâ·m.
Khuôn mặt Khang Lộc ôn hòa nhưng trong lòng lại đang cười lạnh:

“Cho dù Phương Lâ·m ngươi là một thiên tài, nhưng chỉ cần cầm viên Thuận Khí đan này của ta, đó là người của Khang Lộc ta. Sau này cho dù ngươi có cònchói mắt như thế nào, cuối cùng vẫn sẽ bị ta khống chế.”
Khang Lộc tin tưởng, Phương Lâ·m này không chống lại được sự hấp dẫn của Thuận Khí đan.

Phương Lâ·m nhìn cái bình trong tay Khang Lộc một lát, sau đó thấy hắn lắc đầu, thản nhiên nói:
- Ý tốt của Khang sư huynh lòng ta xin nhận. Nhưng Thuận Khí đan này, ta không thể nhận.

Nghe vậy, không ít người đều cảm thấy Phương Lâ·m quá ngu xuẩn. Đây chính là Thuận Khí đan đấy. Đệ tử Đan Đồng làm gì có tư cách nhận được loại đan dược này? Cho không Thuận Khí đan mà cũng từ chối kia đấy?

Cũng có người trong lòng â·m thầm gật đầu. Phương Lâ·m này ngược lại cũng không ngốc. Nếu như thật cầm Thuận Khí đan này, vậy chính là phải nguyện ý trung thành với Khang Lộc.

Nhìn thấy Phương Lâ·m từ chối, sắc mặt Khang Lộc cứng đờ. Hắn không nói được gì nữa, một người thanh niên đứng ở bên cạnh hắn lại không nhịn được nói:
- Phương Lâ·m, ngươi làm vậy là có ý gì? Khang sư huynh đưa ngươi đan dược, ngươi cũng dám từ chối sao? Cũng thật không biết điều?

Phương Lâ·m cười, hoàn toàn không có tức giận, nói:
- Vị sư huynh này lại trách oan ta. Cũng không phải Phương Lâ·m ta không biết điều, mà là ân t·ình của Khang sư huynh quá nặng, Phương Lâ·m ta thân thể xương cốt quá yếu, sợ là không chịu nổi.

Lời nói này trong mềm có cứng, thái độ cự tuyệt hết sức rõ ràng. Khang Lộc tất nhiên nghe ra được.
Dáng vẻ tươi cười vẫn duy trì trên mặt Khang Lộc cuối cùng biến mất, thay vào đó lại là một mảnh â·m u lạnh lẽo.

- Phương Lâ·m, ngươi cần phải hiểu rõ, Thuận Khí đan này, ngươi rốt cuộc là nhận hay không nhận?
Khang Lộc lạnh lùng nói, trong lời nói đã mang theo một sự uy hϊế͙p͙.
Phương Lâ·m vẫn cười híp mắt, dường như hoàn toàn không có cảm nhận được sự uy hϊế͙p͙ trong lời nói của Khang Lộc, nói:

- Khang sư huynh làm vậy không phải là làm khó ta sao? Thuận Khí đan này ta trăm triệu lần không thể tiếp nhận được. Khang sư huynh vẫn giữ lại cho mình dùng đi.
Khóe miệng Khang Lộc hiện ra một nụ cười lạnh, gật đầu, thu cái bình vào.
- Khang sư huynh, người này không biết điều. Chúng ta giáo huấn hắn một trận đi?

Người thanh niên vừa rồi lập tức nói, muốn ở trước mặt Khang Lộc biểu hiện tốt một hồi.

Nghe vậy, không ít người đều lập tức cách xa Phương Lâ·m, sợ mình bị ảnh hưởng. Duy nhất chỉ có Lục Tiểu Thanh còn đứng ở bên cạnh Phương Lâ·m. Mặc dù trên mặt nàng cũng có lo âu và khẩn trương, nhưng không rời đi.

- Khang sư huynh, sư huynh muốn làm gì? Nơi này là đan đàn. Bốn tượng thánh của Đan tông ở đây, sư huynh dám lỗ mãng sao?
Lục Tiểu Thanh không cam lòng nói.
Phương Lâ·m nhìn thấy vào lúc này tiểu nha đầu này
vẫn
dám
đứng ra
nói chuyện giúp mình, trong lòng ngược lại cũng có hơi cảm động.

Khang Lộc liếc mắt nhìn Lục Tiểu Thanh, ánh mắt thâ·m trầm này khiến cho trong lòng Lục Tiểu Thanh càng thêm kh·iếp sợ.

Chỉ có điều lời Lục Tiểu Thanh nói lại có tác dụng. Khang Lộc rốt cuộc vẫn không dám làm chuyện gì quá giới hạn ở đan đàn, dễ dàng bị người ta nắm được cán, đến lúc đó bản thân sẽ gặp phiền toái.
Ng·ay lập tức, Khang Lộc quay sang nhìn Phương Lâ·m lạnh lùng cười, nói:

- Hôm nay ngươi từ chối ta, hi vọng ngươi không phải hối hận.
Nói xong, hắn xoay người rời đi. Đám người theo sau Khang Lộc hung hăng trừng mắt với Phương Lâ·m vài lần, sau đó cũng theo Khang Lộc rời đi.

Những đệ tử Đan Đồng vốn muốn kết giao với Phương Lâ·m, ai nấy người lại nhanh chóng rời đi, không có ý định nói chuyện với Phương Lâ·m nữa, không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Phương Lâ·m.

Nói đùa sao? Hôm nay Phương Lâ·m đắc tội Khang Lộc. Trong cuộc sống sau này, có trời mới biết Khang Lộc sẽ chèn ép Phương Lâ·m như thế nào. Nếu như bọn họ kết giao cùng Phương Lâ·m, vậy chẳng phải là đối phó với Khang Lộc sao?

Rất nhanh, những đệ tử Đan Đồng vốn vẫn vây xung quanh Phương Lâ·m, trong nháy mắt liền đi sạch, chỉ còn lại có một mình Lục Tiểu Thanh.
Nhìn về phía những người vội vàng rời đi, Lục Tiểu Thanh lộ vẻ xem thường. Nhưng nghĩ đến Phương Lâ·m hôm nay đắc tội Khang Lộc, trong lòng nàng lại nặng nề.

Phương Lâ·m nở nụ cười, quệt tay vào cái mũi nhỏ của Lục Tiểu Thanh, nói:
- Đừng nhăn mặt, nhíu mày. Trời còn chưa sập xuống đâu.
Lục Tiểu Thanh nhìn thấy Phương Lâ·m tươi cười lại tức giận không chỗ phát tiết, nói:

- Ngươi còn cười được? Ngươi có biết đắc tội Khang Lộc, số phận cuối cùng sẽ thế nào hay không?
Vẻ mặt Phương Lâ·m tò mò hỏi:
- Số phận cuối cùng sẽ thế nào?
Lục Tiểu Thanh trừng mắt với Phương Lâ·m, nói:

- Ta nghe một sư tỷ nói, trước đây cũng có người đắc tội Khang Lộc, cuối cùng bị Khang Lộc chèn ép đến mức ng·ay cả sát hạch cũng không tham gia được. Ngươi vừa mới nhập m·ôn, lại đắc tội hắn, thật không biết sau này nên thế nào.

Phương Lâ·m thấy vẻ mặt Lục Tiểu Thanh lo lắng, liền vỗ nhẹ vào vai của nàng, cười nói:
- Không có việc gì. Dù sao người đắc tội hắn là ta. Ta còn không lo lắng, sư muội cũng đừng lo lắng cho ta.
Lục Tiểu Thanh giậm chân, đẩy tay Phương Lâ·m ra, tức giận nói:

- Ai lo lắng cho ngươi? Ta mới lười để ý tới ngươi!
Nói xong, Lục Tiểu Thanh bước nhanh đi ra ngoài.
Phương Lâ·m bất đắc dĩ mỉm cười. Chỉ có điều trong vẻ tươi cười lại có thêm vài phần lãnh đạm thản nhiên.
- Thật đúng là không thể yên tĩnh được.

Phương Lâ·m duỗi người, đi về phía chỗ ở của mình.
...
Một mạch Đan tông, Thiên Dương đại điện.
Thiên Dương đại điện hùng vĩ khác thường, đứng vững ở trên đỉnh của một ngọn núi cao nhất, khí thế hào hùng.

Lúc này, ở trong Thiên Dương đại điện, Mộc Yến trưởng lão mặc trang phục màu xanh lẳng lặng đứng thẳng. Ở chỗ cao nhất trên đại điện, một nam tử trung niên gương mặt nghiêm túc đang ngồi thẳng.
Mạnh Vô Ưu cũng ở chỗ này. Hắn đứng ở một bên, thần sắc bình tĩnh.

Mộc Yến khom mình hành lễ về phía nam tử trung niên kia, mở miệng nói:

- Thủ tọa, hôm nay ta ở đan đàn giảng bài, nhìn thấy Phương Lâ·m này quả thật là phẩm cấp thiên tài. Hắn làm thân phận đệ tử Đan Đồng quá mức lãng phí. Hi vọng thủ tọa có thể phá lệ, nâng Phương Lâ·m lên làm đệ tử chính thức.

Nghe nàng nói như thế, ánh mắt Mạnh Vô Ưu nhất thời sáng lên, vui mừng bất ngờ nhìn Mộc Yến.
Mộc Yến lại nhìn về phía Mạnh Vô Ưu khẽ gật đầu.
Nam tử trung niên kia nghe vậy, mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:
- Quy định của Đan tông, chưa từng ngoại lệ.
Mộc Yến nhíu mày, nói:

- Tài của Phương Lâ·m có thể dùng vào việc lớn, thành tựu của hắn tất nhiên sẽ ở trên chúng ta. Nhanh chóng cất nhắc, cũng khiến cho Đan tông ta sớm ngày có một vị luyện đan sư một mình đảm đương một phía.
Nam tử trung niên nhìn Mộc Yến, â·m thanh vẫn lạnh nhạt, nói:

- Mộc Yến, chỉ sợ nàng đã nói quá?
Thần sắc Mộc Yến vô cùng nghiêm túc nói:
- Tại hạ không có nói quá nửa câu. Giá trị của Phương Lâ·m sẽ không yếu hơn Đan tông Tứ Tú kia.
Nam tử trung niên mỉm cười, nói:

- Nhưng cho dù là Đan Tông Tứ Tú, trong bọn họ cũng không ai là đặc biệt nâng cao đi lên.
Thần sắc Mộc Yến cứng đờ. Mạnh Vô Ưu ở bên cạnh, trong lòng cũng thầm than một tiếng.
Nam tử trung niên tiếp tục nói:

- Phương Lâ·m có thể có tư chất không tầm thường. Phàm là thiên tài, đều cần phải được rèn luyện. Hơn nữa quy định Đan tông là không thể phá. Phương Lâ·m người này, hãy để cho hắn ở trong đệ tử Đan Đồng rèn luyện nhiều hơn một hồi.
Mộc Yến mở miệng, nhưng không biết nên nói cái gì.

...
Rời khỏi Thiên Dương đại điện, Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến đi cùng nhau. Thần sắc hai người đều khó coi.
- Thủ tọa như vậy, Đan tông ta sao có thể có ngày chấn hưng!
Giọng điệu Mạnh Vô Ưu phẫn nộ nói.
Mặt Mộc Yến cũng thâ·m trầm, bất mãn hết sức đối với thái độ của thủ tọa.

- Chuyện này chúng ta bất lực. Chỉ có thể trông cậy vào bản thân Phương Lâ·m. Nếu như hắn cho thấy tiềm lực vượt qua Đan Tông Tứ Tú, thủ tọa có muốn cũng không có cách nào lại chèn ép Phương Lâ·m.
Mộc Yến nói.
Mạnh Vô Ưu cau mày nói:
- Nếu như thủ tọa còn muốn chèn ép?

Mộc Yến nghe vậy, trong mắt có một sự kiên quyết, nói:
- Vậy chúng ta chỉ có khẩn cầu tông chủ đứng ra giải quyết.
Mạnh Vô Ưu gật đầu, nói:
- Cũng chỉ có thể như thế. Ôi, đáng tiếc cho Phương Lâ·m.
...

Cách thời điểm đan đàn giảng bài đã một tháng. Một tháng này, Khang Lộc thật sự bắt đầu ra tay hành động.

Hắn để cho vài người chờ ở phía trước con đường nhất định phải đi qua nếu muốn tới Bách Thảo viên. Chỉ cần Phương Lâ·m xuất hiện, bọn họ sẽ ngăn cản Phương Lâ·m tiến vào Bách Thảo viên.

Suy nghĩ của Khang Lộc rất tốt, không để cho Phương Lâ·m tiến vào Bách Thảo viên, hắn lại không có cách nào học tập được càng nhiều kiến thức thảo mộc nữa. Đến lúc đó sát hạch cũng sẽ không có cách nào thông qua.

Nhưng ai biết được thủ hạ của Khang Lộc đợi đủ một tháng, nhưng ng·ay cả cái bóng Phương Lâ·m cũng không thấy.

Hóa ra Phương Lâ·m căn bản chưa từng nghĩ sẽ đi Bách Thảo viên. Ngoại trừ hai lần đan đàn giảng bài giữa tháng cuối tháng, Phương Lâ·m căn bản sẽ không mấy khi ra khỏi cửa. Suy nghĩ của Khang Lộc tuy tốt, nhưng chém vào khoảng không, hoàn toàn không thực hiện được.

Trong nhà gỗ, Phương Lâ·m ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, trên trán đầy những giọt mồ hôi.
Sau một hồi lâu, Phương Lâ·m mở mắt, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi và bất đắc dĩ.

- Vẫn không được. Căn cốt quá kém, bảy mươi hai mạch có phân nửa đều bế tắc. Không có đan dược giúp đỡ, căn bản đ·ánh không thông.
Phương Lâ·m cười gượng.

Nhập m·ôn hai tháng, người ở bên ngoài nhìn thấy Phương Lâ·m lười nhác nhàn nhã không biết tiến thủ. Nhưng trên thực tế, Phương Lâ·m vẫn luôn thử đả thông bảy mươi hai mạch trong cơ thể, cải thiện tư chất căn cốt.

Chỉ có điều lúc này cảnh giới của Phương Lâ·m quá thấp, chỉ là Nhân Nguyên nhị trọng, nội kình chưa đủ, căn bản không có cách nào đả thông những kinh mạch bế tắc này.

Biện pháp đương nhiên cũng không phải là không có, nhưng cần phải dựa vào đan dược trợ giúp. Lúc này Phương Lâ·m chỉ là đệ tử Đan Đồng, không có tư cách luyện đan.

Không có đan dược, chỉ dựa vào bản thân, muốn đả thông những kinh mạch bế tắc, không mất mười năm tám năm căn bản không làm được. Nhưng Phương Lâ·m làm sao có thể tốn mười năm tám năm tới đả thông kinh mạch?
- Xem ra vẫn phải nghĩ biện pháp chế luyện một lò đan dược mới được.

Trong lòng Phương Lâ·m thầm nghĩ, đã đ·ánh chủ ý lên luyện đan.

Chỉ có điều Đan tông có quy định nghiêm khắc. Đệ tử Đan Đồng chủ yếu là học tập kiến thức thảo mộc, không có tư cách luyện đan, căn bản không tiếp xúc đến lò luyện đan. Chỉ có đệ tử chính thức, mới có tư cách luyện đan.

Phương Lâ·m không có bản lĩnh một mình luyện đan, lại không có cơ h·ội luyện đan. Điều này thực sự khiến hắn khổ não.
Bỗng một ngày, Phương Lâ·m, Lục Tiểu Thanh cùng với mấy đệ tử mới khác tiến vào Đan tông cùng một ngày, đều bị triệu tập lại.

Tổng cộng chín người, bao gồm cả Phương Lâ·m, quy quy củ củ đứng ở trong đan đàn.
Ở trước chín người, một lão nhân vóc dáng thấp nhỏ chắp tay sau lưng, vẻ mặt không kiên nhẫn.

- Chín người các ngươi nghe đây, lập tức sẽ có đệ tử chính thức tới chọn Đan Đồng. Đến lúc đó các ngươi đều phải theo đệ tử chính thức sáu tháng. Đây là cơ h·ội khó được của các người, phải cố gắng xem trọng hiếu học, biết chưa?
Lão nhân thấp bé lớn tiếng nói.

Chín người nghe vậy, ngoại trừ Phương Lâ·m ra, tất cả đều lộ vẻ hưng phấn.
Phương Lâ·m nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng mơ hồ có chờ mong.
“Có thể tiếp xúc đến đệ tử chính thức, ta cũng có cơ h·ội chế luyện đan dược.”
Phương Lâ·m â·m thầm nói.