Tuyết Phủ Cung Tâm

Chương 17



Nhan Tịch Lam ở trong cung chưa lâu, nhưng cả đời ngắn ngủi này nàng đã từng trải qua đủ loại mưu mô độc kế. 

Có lẽ chính bản thân nàng còn chưa hiểu rõ mình, nhưng với Bạch Ức Tiêu — kẻ nàng hận đến tận xương — thì từng hành vi, từng ánh mắt, từng suy nghĩ, nàng đều nắm bắt rõ ràng.

Không những muốn giành lại Chi Ninh, nàng còn thật lòng, muốn Bạch Ức Tiêu... đền mạng.

 

Sáng hôm sau, trời chưa sáng rõ, Nhan Tịch Lam đã thức dậy, đích thân vào bếp làm vài món mà Chi Ninh thường thích ăn, lại thêm mấy loại bánh ngọt, đích thân mang đến Phi Hương điện.

Cửa cung đóng chặt, người gác cửa thấy là nàng đến cũng không nể nang, chỉ miễn cưỡng nhận lấy hộp đồ ăn, rồi lập tức đóng sập cửa điện lại.

 

Chuyến này, ngay cả ngưỡng cửa Phi Hương điện nàng cũng không đặt chân vào, càng đừng nói tới việc gặp được Chi Ninh. 

Trong lòng nàng tất nhiên lo lắng, nhưng chỉ có thể không ngừng tự nhủ — đã tới nước này, nàng tuyệt đối không thể loạn trận, nếu bây giờ thất thố, nàng và Chi Ninh... thật sự sẽ không thể gặp lại.

 

Thoáng chốc, đã qua sáu bảy ngày, Chi Ninh vẫn bị giữ lại Phi Hương điện. 

Nhan Tịch Lam ngày nào cũng mang thức ăn, mang lễ vật tới, nhưng vẫn chẳng được gặp con một lần. 

Chỉ có một điều khiến nàng yên tâm phần nào — đó là sáu bảy ngày qua, Tạ Quân đều nghỉ lại ở Phi Hương điện, có lẽ hắn cũng lo cho Chi Ninh, nên vẫn luôn ở bên con bé.

 

Tới ngày thứ tám, Nhan Tịch Lam không dậy sớm nữa, chỉ sai Tố Ngọc đi mời ngự y tới, nói mình lâm bệnh nằm liệt giường.

Chẳng bao lâu, Thái y viện sai tới một vị ngự y họ Trương, tuổi còn trẻ, bắt mạch khám bệnh một hồi, thấy rõ nàng giả bệnh nhưng cũng không dám vạch trần, chỉ nói: “Nương nương ưu tư quá độ, tích tụ trong lòng, khí huyết không thông, cần bồi bổ điều dưỡng”  sau đó kê vài đơn thuốc dưỡng khí.

 

Nhan Tịch Lam thấy vị Trương ngự y này là người lanh lợi, liền ra hiệu cho Tố Ngọc. Một túi bạc nặng trịch âm thầm rơi vào tay áo y. 

Trương ngự y hiểu ý, nhận lấy phần thưởng, hành lễ nói:

 

“Nương nương yên tâm tĩnh dưỡng. Nếu có chỗ nào không ổn, cứ cho người triệu vi thần đến, vi thần nhất định sẽ tận tâm tận lực.”

 

Trương ngự y vừa rời đi, Nhan Tịch Lam liền cho người sắc thuốc. Mới uống chưa đầy ba ngày, nàng lại gọi Trương ngự y tới khám. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Y cũng rất phối hợp, hễ gọi là đến, không chút than phiền. 

Cứ tới lui vài lượt, đã làm không ít người chú ý — đồn đại rằng: “Nghe nói Thần phi bệnh nặng khó qua khỏi.”

 

Chúng phi tần nghe xong đều vui mừng, lời đồn lan nhanh như có cánh, chẳng mấy chốc tin “Thần Phi lâm bệnh” đã truyền khắp cả cung — tất nhiên cũng lọt vào tai Thục phi ở Phi Hương điện.

 

Chi Ninh đã bị đưa đi gần nửa tháng, bé con tuy không muốn rời mẹ, nhưng biết phải nghe lời phụ hoàng, nên vẫn ngoan ngoãn không khóc nháo.

Song, bé con dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mới tròn ba tuổi, trong lòng đối với mẫu thân vô cùng quyến luyến, mặc dù ngoan ngoãn ở lại Phi hương điện, nhưng lại không có tâm tư ăn cơm, càng không có hứng thú chơi đùa, mỗi ngày cũng chỉ là ngơ ngác ngồi nhìn xung quanh.

 

Những ngày đầu còn có thức ăn mẫu thân làm gửi đến, đến khi Nhan Tịch Lam bị bệnh, ngay cả bữa sáng của mẫu thân làm cũng không còn được ăn, bé con càng mất hết hy vọng, mỗi đêm đều rúc vào lòng nhũ mẫu mà khóc thầm.

 

Tới khi Chi Ninh nghe được tin mẫu phi lâm bệnh, trái tim bé nhỏ cuối cùng cũng chịu không nổi, mặc kệ mọi lời dặn dò, òa lên khóc lớn.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Bạch Ức Tiêu vội vàng dỗ dành, nhưng càng dỗ nàng càng khóc dữ hơn. 

Bạch Ức Tiêu chưa từng sinh con, đâu hiểu nỗi khổ làm mẹ, dỗ cả nửa ngày vẫn không khiến nàng nín được, cuối cùng bắt đầu mất kiên nhẫn.

 

Tạ Quân hạ triều trở về, vừa bước vào cửa đã thấy Chi Ninh khóc đến sưng cả mắt, còn Bạch Ức Tiêu thì mệt mỏi nhợt nhạt, vừa nhìn đã thấy khóc, nhất thời lại là đau lòng, lại là tự trách, liền vội vàng đem Chi Ninh ôm vào trong ngực.

 

Chi Ninh vừa thấy phụ hoàng, càng khóc rống to hơn, nghẹn ngào nức nở nói:

 

“Mẫu phi… Mẫu phi bệnh rồi… 

Thục phi nương nương không chịu cho… cho Chi Ninh về… Chi Ninh không thích Thục phi… Chi Ninh muốn… muốn mẫu phi của mình…”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com