Tuyết Phủ Cung Tâm

Chương 28



15.

Hôm sau, hoàng thượng quả nhiên hạ chỉ, lệnh Hình bộ tiếp nhận vụ án Bạch Thiếu Khang đánh c.h.ế.t Yên quốc công, tra rõ xét minh, xử lý ngay tại chỗ, đồng thời khiển trách phủ Kinh Triệu, giáng chức lưu đày quan Kinh Triệu do xử án tắc trách.

 

Hành động lần này của Tạ Quân khiến Bạch Lĩnh Vũ trở tay không kịp. 

Y còn toan mở miệng biện hộ cho trưởng tử, nhưng lại bị đám ngự sử phản bác ngay tại triều, mất hết thể diện.

 

Tạ Quân của hôm nay, đã chẳng còn là vị tân đế nhũn nhặn, dè dặt thuở bảy năm về trước. 

Chỉ là Bạch Lĩnh Vũ cùng họ Bạch vẫn mải mê say ngủ trong ánh hào quang xưa cũ, cậy sủng mà kiêu, hành xử phách lối, chẳng mảy may nhận ra rằng Tạ Quân đã sớm có ý định diệt trừ tận gốc nhà họ Bạch.

 

Chỉ một câu nói nhẹ như gió thoảng của Nhan Tịch Lam đêm trước, lại chạm vào tận sâu trong lòng kiêu hãnh của bậc đế vương.

Tạ Quân biết, đã đến lúc chỉnh đốn triều cương. 

Bạch Thiếu Khang dâng đến tận miệng một cái cớ tuyệt hảo như thế, nếu hắn còn không hành động, thì còn đợi đến bao giờ?

 

Hình bộ tiếp chỉ, không dám chậm trễ, lập tức đến phủ Đại tướng quân bắt người. 

 

Bạch Thiếu Khang là trưởng tử đích truyền của Bạch phủ, là huynh ruột của Thục phi, nhưng từ nhỏ được Bạch phu nhân nuông chiều thái quá, lớn lên lại trở thành công tử ăn chơi nổi danh kinh thành. 

Bạch Lĩnh Vũ vốn đã chán ngán đứa con trai này, từng nhiều lần nghiêm khắc quở trách, nhưng phu nhân lại một mực bênh vực, dần dà ông ta cũng buông tay không quản. 

Đến tuổi ba mươi, Bạch Thiếu Khang vẫn vô chức vô quyền, cả ngày lêu lổng nơi tửu quán kỹ viện, kết giao toàn bọn đầu đường xó chợ. 

Hắn đã quen được tâng bốc, đi đâu cũng tiền hô hậu ủng, hoàn toàn không ra dáng người kế thừa của đại trạch danh môn.

 

Khi Hình bộ đến phủ bắt người, Bạch Thiếu Khang sợ đến mặt cắt không còn giọt máu. 

Bạch phu nhân vừa hay tin con trai yêu quý sắp bị giải vào đại lao, thì như phát điên, lao vào tiền sảnh, ôm chặt lấy hắn, khóc lóc vật vã, sống c.h.ế.t cũng không buông tay. 

Đám nha sai không dám động vào mệnh phụ, giằng co hồi lâu không xong, đành rút lui trong bất lực.

 

Bạch phu nhân thấy kế hoãn binh có hiệu quả, hả hê ra mặt. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nào ngờ chưa được nửa canh giờ, Thượng thư Hình bộ đích thân tới cửa, mang theo nữ quan trong cung cùng nhóm cấm quân, ép buộc áp giải. 

Bạch Lĩnh Vũ không còn cách nào khác, đành phải ra mặt, tự mình giao Bạch Thiếu Khang cho Hình bộ giải về đại lao. 

Bạch phu nhân còn định gây rối, nhưng ông ta đã quát lớn mắng bà là mẫu thân bất tài, nuôi con hư hỏng, làm mất hết thanh danh nhà họ Bạch.

 

Bạch Lĩnh Vũ làm quan nhiều năm, chưa từng chịu nhục đến vậy, hôm sau liền cáo bệnh không lên triều. 

Tạ Quân thấy y vẫn chưa biết điều, cũng chẳng ép, cứ để y nằm nhà mà gặm nhấm cơn giận.

 

Nửa tháng sau, Bạch Lĩnh Vũ vẫn đóng cửa không ra, Tạ Quân liền sai nội thị thân cận mang theo trọng lễ, cùng đoàn cấm quân rầm rộ đến phủ Đại tướng quân thăm bệnh.

Nội thị đến bên giường, tỏ vẻ cung kính, bưng trà dâng thuốc, miệng không ngớt ngợi khen đại tướng quân công lao hiển hách, thật vất vả vì xã tắc. 

 

Bạch Lĩnh Vũ nghe những lời đó, ngỡ là Thánh thượng bắt đầu xuống nước, lập tức buông lỏng cảnh giác, nào ngờ toàn phủ sớm đã bị cấm quân bao vây kín mít, chẳng một con chim nào có thể bay ra.

 

Đợi lúc thích hợp, nội thị liền cười nói thánh chỉ đã tới, muốn đại tướng quân giao lại binh phù. 

Bạch Lĩnh Vũ sững người, lúc này mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy, nhưng thế cuộc đã định, giằng co nửa ngày, rốt cuộc vẫn phải giao ra binh phù. 

 

Nội thị vui vẻ nhận lấy, cúi mình hành lễ, điềm đạm an ủi:

"Tướng quân từ nay có thể an tâm tĩnh dưỡng."

 

Mất binh phù, chức tước đại tướng quân kia, chẳng qua chỉ còn cái vỏ rỗng mà thôi.

Mà một cái vỏ rỗng, muốn đổ xuống, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là đủ.

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Nhan Tịch Lam lặng lẽ quan sát, thấy Tạ Quân vẫn chưa định ra tay kết thúc, thì biết cơ hội chưa tới. 

Nàng cũng cảm thấy, muốn nhổ tận gốc họ Bạch, vẫn còn thiếu một chút lửa.

 

Vậy thì… để Thục phi châm lửa giúp nàng cũng không muộn.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com