Nhan Tịch Lam nhìn cảnh tượng Bạch phu nhân nuốt trọn tờ giấy, trên gương mặt không nén nổi nụ cười khinh miệt.
Ấy vậy mà Bạch thị dường như chẳng nhìn thấu vẻ mặt ấy, vẫn cúi rạp người, dốc lòng cầu xin, chỉ mong giữ lại được tính mạng cho Bạch Thiếu Khang.
Tiếng khóc lóc nức nở khiến nàng nhức đầu, Nhan Tịch Lam đành quay người sang một bên.
Tố Ngọc thấy thế mới bước lên, đưa cho Bạch phu nhân một hộp gấm.
Bạch thị vừa nhận lấy đã hớn hở mở ra, nhưng thứ hiện ra trước mắt lại là một con búp bê gỗ, tứ chi cắm kim bạc, cổ quấn dây đỏ, thân khắc bằng chu sa một cái tên cùng ngày sinh tháng đẻ.
“Con gái của Thái thú Lang Gia, họ Dương, sinh tháng năm năm Vĩnh Chính ba mươi chín…”
Chưa đọc hết hàng chữ, Bạch phu nhân đã giật mình nhận ra trong tay mình là tà vật yểm bùa, nhất thời hoảng hốt đến mức đánh rơi cả búp bê.
“Nương nương, ngài, ngài, đây là…”
Nhan Tịch Lam xoay người lại, gương mặt thoáng không vui, nhàn nhạt nói:
“Có gì phải sợ? Tên trên búp bê là Dương Tiệp dư, chẳng liên quan gì đến Thục phi cả.”
“Bổn cung có thể cứu được Bạch Thiếu Khang, nhưng đừng tưởng bổn cung ra tay là vì lòng tốt.
Nghe cho kỹ, nếu muốn giữ cái đầu quý tử nhà ngươi, thì ngay canh đầu giờ Ngọ đêm nay, đem con búp bê này chôn dưới gốc liễu thứ ba sau điện Lan Lâm.
Nếu chậm trễ, thì đừng trách bổn cung trở mặt vô tình.”
Bạch phu nhân trừng lớn mắt, nghe thấy ba chữ “điện Lan Lâm” liền lập tức mềm nhũn cả người ngồi sụp xuống đất.
Ánh mắt bà ta nhìn Nhan Tịch Lam lúc sáng lúc tối, như đang vật lộn giữa tuyệt vọng và hy vọng.
Cuối cùng, hồi lâu sau, mới run rẩy mở miệng:
“Nương… nương nương, chuyện này… là trọng tội…”
Chưa kịp nói hết, ánh mắt sắc lẹm của Tô Ngọc đã b.ắ.n tới, ép Bạch phu nhân nuốt trọn những lời còn lại.
“Nhưng… nhưng tại sao nương nương lại hận Dương Tiệp dư đến vậy?”
Nghe thế, Nhan Tịch Lam bật cười lạnh:
“Năm xưa, Dương thị dùng yến tiệc hoa hải đường gài bẫy bổn cung, tội ấy, bổn cung chưa từng quên.
Chỉ là thấy nàng ta chẳng ra gì, nên lười ra tay.
Giờ nàng ta lại dám nhân lúc bổn cung mang thai mà mưu đoạt thánh sủng, vậy thì phải cho một bài học nhớ đời, để nàng biết trong cung này, có những người nàng ta vĩnh viễn không nên đắc tội.”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dứt lời, nàng khẽ bĩu môi, chậm rãi ngồi dậy.
Mái tóc dài xõa xuống phủ lên người nàng, chỉ để lộ khuôn mặt trắng ngần xinh đẹp đến ma mị.
“Án của Bạch Thiếu Khang là Hoàng thượng đích thân thẩm lý, đến cả phu quân cao ngạo của ngươi cũng không thể cầu xin thay.
Ngày hành hình cũng gần kề. Nếu không muốn tới điện Lan Lâm, thì về đi, chờ ngày bổn cung đưa cho ngươi một cái túi, để ngươi đem ra pháp trường mà đựng thủ cấp quý tử nhà mình.”
Bạch phu nhân nghe đến đó, lập tức phát cuồng, gào thét đến chói tai.
Tô Ngọc chau mày, lập tức ra hiệu cho vài cung nữ bịt miệng bà ta lại, mãi đến khi bà ta chịu yên mới thả ra.
Bạch thị ngồi bệt trên sàn, đôi mắt đỏ au nhìn chằm chằm Nhan Tịch Lam, nghiến răng hỏi:
“Xin hỏi nương nương… có cách gì thật sự cứu được Khang nhi?”