Tuyết Phủ Cung Tâm

Chương 43



23

Chớp mắt đã qua hơn một tháng, trong khoảng thời gian này, Nhan Tịch Lam chỉ chuyên tâm nằm trên giường tĩnh dưỡng. 

Thuốc thang và các loại bổ phẩm không ngừng đưa vào điện Hợp Hoan, đến nỗi khiến Tô Ngọc cau mày, không nhịn được mà lẩm bẩm than phiền, nói rằng Hoàng thượng chẳng hiểu dược lý, bồi bổ khí huyết phải từ từ, sao có thể ngày nào cũng uống, bữa nào cũng dùng? Sớm muộn gì cũng ăn đến hỏng người.

 

Lời của Tố Ngọc vốn là vô tâm, nhưng lại khiến lòng Nhan Tịch Lam như bị ai đè nặng, đột nhiên trầm xuống.

Có một đoạn ký ức cũ kỹ trong nàng, bỗng chốc bị những lời kia đánh thức.

Một nghi vấn mà trước nay nàng mãi không thể lý giải, vào giờ khắc ấy, tựa như nhờ lời dẫn dắt vô ý của Tô Ngọc mà dần dần sáng tỏ.

 

Về cái c.h.ế.t của Xung Nhi, trong lòng nàng bỗng sinh ra một suy đoán vô cùng đáng sợ. 

Thế nhưng bây giờ, vẫn chưa phải lúc để điều tra rõ ràng. Dù trong lòng như có lửa đốt, nàng vẫn buộc bản thân phải nhẫn nhịn.

Con đường nàng đi mới chỉ được một nửa, nếu giờ lỡ tay để lộ sơ hở, nàng nhất định sẽ hối hận suốt đời.

 

May mắn thay, dường như nàng chẳng cần phải nhẫn thêm bao lâu nữa. 

Nhà họ Bạch đã như trứng chọi đá, bại vong chỉ còn là chuyện trong nháy mắt.

 

Tạ Quân vẫn đều đặn tới thăm nàng mỗi ngày, mỗi lần đến đều là vẻ mặt dịu dàng, lời nói ân cần. 

Nhan Tịch Lam tự nhiên cũng có thể kiên nhẫn đối đãi, ngày ngày lặp lại những câu ngọt ngào, nói nàng tin tưởng bệ hạ, biết rằng ngài nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt.

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Nhưng, nàng chưa từng để Tạ Quân lưu lại điện Hợp Hoan qua đêm.

Bất luận Tạ Quân dỗ dành đến đâu, Nhan Tịch Lam cũng luôn lấy cớ thân thể chưa lành, lời nhỏ nhẹ mà tiễn hắn đi.

Thân thể nàng đúng là không như trước, nhưng việc cự tuyệt ấy, phần nhiều là để cố ý khiến hắn vấp phải vách tường mềm.

 

Tạ Quân xưa nay không chịu được cứng rắn, lại đặc biệt yêu thích nữ tử ôn nhu dịu dàng. 

Hiện tại, Nhan Tịch Lam như một chiếc xích đu đong đưa ngay nơi tâm khảm hắn, sớm đã làm rối loạn lòng dạ quân vương. 

Hắn càng không chạm được, càng thêm khao khát, sẽ lại càng đối với nàng ân cần yêu chiều gấp bội.

Mà một khi sự kiên nhẫn và quan tâm của hắn đều dồn hết cho điện Hợp Hoan, với người khác… e rằng sẽ chẳng còn bao dung gì nữa.

Vị Thục phi khiến Nhan Tịch Lam suýt nữa mất mạng kia và cả nhà họ Bạch mà hắn từ lâu đã muốn trừ khử đều khó thoát kiếp nạn.

 

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Tạ Quân lấy cớ Bạch phu nhân thi hành tà thuật trong cung để trị tội nhà họ Bạch. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một dòng tộc hiển hách từng đứng trên đỉnh vinh quang, chỉ sau một đêm, liền tan thành tro bụi.

 

Bạch Lĩnh Vũ bị bãi miễn quan chức, tước bỏ danh vị, bị giam vào ngục. 

Toàn bộ nam đinh trong phủ cũng bị áp giải, đợi ngày xét xử.

Nữ quyến bị sung nhập làm nô tỳ trong cung, đưa tới dịch đình làm việc.

 

Các quan viên trong triều, bất luận trước đây thân cận hay thù địch với nhà họ Bạch, giờ đều thi nhau dâng tấu vạch tội Bạch Lĩnh Vũ, cứ như thể từng có thâm cừu đại hận.

 

Lúc tòa thành sắp đổ, ai không tranh thủ đạp thêm một cước, ắt cũng khó toàn thân. Lòng người là thế, thế đạo cũng vậy.

 

Tạ Quân nhìn tình thế như vậy, càng không còn lý do để dung thứ cho Bạch phủ. 

Hắn hạ chỉ, lệnh cho bộ Hình nhanh chóng điều tra xét xử, tuyên án dứt khoát, nhưng trong tối lại âm thầm căn dặn Thượng thư bộ Hình, chỉ xử phạt nhà họ Bạch, không được mở rộng liên lụy, tránh gây hoang mang trong triều.

 

Ngày các nữ quyến nhà họ Bạch bị áp giải vào cung, trời xanh không gợn mây, nắng cũng rực rỡ. 

Nhan Tịch Lam ngồi trước cửa sổ, trong lòng lại chẳng có lấy một chút nhẹ nhõm. 

Mày nàng khẽ nhíu, ánh mắt nhìn đăm đăm ra ngoài, mãi cho đến khi thấy bóng Tô Ngọc từ xa trở lại, nàng mới thu tầm mắt về, u uẩn thở dài.

 

Chẳng bao lâu, Tô Ngọc đưa một cô gái nhếch nhác bước vào điện Hợp Hoan.

 

Nhan Tịch Lam phẩy tay, ra hiệu cho cung nhân xung quanh lui hết ra ngoài. 

Đợi đến khi mọi người đều đã lui, Tố Ngọc mới đưa thiếu nữ kia đến trước mặt Nhan Tịch Lam. 

 

Người nọ quỳ xuống, gọi một tiếng “Thần phi nương nương”, rồi ngẩng đầu, không chút né tránh mà nhìn thẳng vào mắt nàng.

 

Nhan Tịch Lam khẽ giật mình, lập tức buột miệng nói

“Lâu rồi, không còn ai dám nhìn thẳng vào bản cung như vậy nữa. 

Cô nương vào Bạch phủ bao năm, vẫn giữ được cốt cách năm xưa, quả thật không hổ danh—Trường An đệ nhất hoa khôi, Mặc Trâm cô nương.”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com