Tuyết Phủ Cung Tâm

Chương 5



Nhan Tịch Lam nhớ lại cảnh đêm qua, hắn không ngừng gọi tên tỷ tỷ, khóc lóc van xin tỷ tha thứ.

Âm thanh ấy, trong mắt nàng, chẳng khác nào là thứ khiến người ta buồn nôn.

 

Kể từ khoảnh khắc Nhan Sơ Tịch khoác lên người bộ phượng bào ấy, nàng đã trở thành cái gai trong mắt tất cả nữ nhân trong cung.

Nhưng với Nhan Tịch Lam, người thật sự đẩy tỷ tỷ của nàng vào con đường không lối thoát — chính là Tạ Quân.

 

Năm ấy, nếu không phải vì hắn nhất quyết muốn cưới Nhan Sơ Tịch, tỷ tỷ đã chẳng phải giam mình cả đời trong hậu cung, cũng không bị sớm vùi thân giữa chốn son phấn đầy gió tanh mưa m.á.u ấy.

 

Hắn đã cưới nàng — lại không thể bảo hộ nàng.

Một vị đế vương như thế, Nhan Tịch Lam chẳng thể tìm nổi bất cứ lý do nào để khoan dung tha thứ.

 

Nghĩ tới đây, nơi cổ nàng lại nhói đau.

Nàng đưa tay xoa nhẹ, nén xuống cơn tức giận, rồi ngồi dậy, quay sang Tố Ngọc nói:

 

“Gọi người tới giúp ta chải đầu. Ta muốn tới Điện Tiêu Phòng thăm Chi Ninh.”

 

Tố Ngọc nhìn sắc mặt nàng vẫn còn trắng bệch, khẽ khuyên:

 

“Nhị cô nương, người vẫn chưa khỏe hẳn, hay là... nghỉ thêm một chút nữa đi?”

 

Nhưng Nhan Tịch Lam đã kiên quyết lắc đầu. Mặc kệ Tố Ngọc ngăn cản, nàng lập tức xuống giường thay y phục.

 

Tố Ngọc đành phải đỡ nàng dậy, giúp nàng mặc quần áo chỉnh tề.

Vừa mới thay đồ xong, còn chưa kịp điểm trang, bên ngoài đã có một tiểu cung nữ chạy ào vào.

 

Nàng ta thở hổn hển, cuống quýt nói:

 

“Có nội thị thân cận của bệ hạ đến. 

Hình như... đến tuyên chỉ.”

 

Tố Ngọc nghe vậy, tay run lên, làm rơi cây trâm cài tóc trong tay.

Nhan Tịch Lam hít một hơi thật sâu, ép mình trấn tĩnh, dắt Tố Ngọc bước ra điện, theo đúng lễ nghi mà quỳ xuống đợi tuyên chỉ.

 

Chốc lát sau, nội thị của Tạ Quân dẫn theo vài người bước vào.

Gã mở cuộn thánh chỉ trong tay, cất cao giọng:

 

“Yến Quốc Công phủ, Nhan thị - Là em ruột cùng mẹ với tiên hoàng hậu, bản tính ôn hòa, hành xử cẩn trọng, phụng sự trong cung đã lâu .

Nay đặc biệt sắc phong làm Thần phi, ban cho tẩm điện Hợp Hoan.”

 

Nhan Tịch Lam nghe hết từng lời, mặt không đổi sắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng sâu trong tâm khảm, tựa như có một lưỡi dao, chậm rãi, không chút lưu tình, rạch nát trái tim nàng.

 

Nàng từng suy nghĩ, nếu mình thực sự được sắc phong, bản thân sẽ cảm thấy ra sao...

Đến lúc lời chỉ thực sự rơi vào tai, nàng mới phát hiện ...

Thứ đau đớn như muốn xé rách lồng n.g.ự.c này, chân thực hơn bất kỳ tưởng tượng nào.

 

Thánh chỉ vừa dứt, nàng nhắm mắt, cúi đầu sát đất tạ ơn.

Trong đầu, lại hiện lên bóng dáng một người — thiếu niên từng cùng nàng cưỡi ngựa, từng hứa hẹn bạc đầu, từng đối đãi chân thành.

 

Phải, ngay cả một kẻ như nàng — thân vấy đầy bụi trần, bất chấp vinh nhục mà cầu ân sủng đế vương — cũng từng có một người để nhớ thương, để gửi gắm tấm lòng.

Nhưng kể từ khoảnh khắc này, người ấy... sẽ chẳng còn liên quan đến nàng nữa.

 

Nhan Tịch Lam âm thầm mỉa mai chính mình.

Chẳng phải nàng đã sớm biết người ấy sẽ không trở lại hay sao?

Giờ khắc này, cớ sao còn thấy đau?

 

Một thoáng thất thần trôi qua, nàng gạt bỏ hết thảy tạp niệm, mỉm cười, ngẩng đầu, nhận lấy thánh chỉ từ tay nội thị.

Cuộn thánh chỉ lấp lánh ánh vàng, trong tay nàng lại nặng nề như một chiếc xiềng xích.

Thế nhưng —

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Nếu gánh lấy xiềng xích ấy có thể giúp nàng trả thù, dù là gông vàng khóa ngọc, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

 

Nội thị của Tạ Quân khom lưng thi lễ, hạ giọng nói:

 

“Thần phi nương nương. 

Bệ hạ có lời căn dặn: đợi khi Công chúa Khang Lạc khỏi bệnh, sẽ chuyển tới Điện Hợp Hoan ở cùng nương nương.”

 

Nghe vậy, cuối cùng khóe môi Nhan Tịch Lam mới hiện lên một nụ cười thật lòng.

Nàng khẽ gật đầu với nội thị.

 

Đợi đám người ấy rời đi, nàng mới cúi đầu nhìn cuộn thánh chỉ trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve từng nếp gấp, ánh mắt thấp thoáng mong đợi.

Nàng thì thầm:

 

“Bạch Ức Tiêu... ngươi xem đi. Chúng ta đã đi đến bước này rồi...

Thật sự... không còn đường lui nữa rồi.”

 

Khóe môi nàng cong lên, nụ cười rạng rỡ như nắng.

Nàng đưa thánh chỉ áp vào má, nhẹ giọng tự nhủ:

 

“Thục phi nương nương à...

Cầu cho ngươi... ngàn vạn làn không có kết cục yên ổn.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com