“Ừ, vậy là tốt rồi. Mấy ngày này ngươi sẽ ở trong đây điều dưỡng sao? Có muốn ra ngoài không?” Nàng ăn xong, để chén sang một bên hỏi dò.
Tiểu Hỏa liếc nàng một cái, nhỏ giọng nói: “Trong nhà ngươi rất lắm chuyện, ta không thèm tham gia náo nhiệt, ta muốn ở trong này điều dưỡng.”
“Ừ, cũng được.”
Nàng gật đầu, rất tán thành việc nó đồng ý ở lại trong nhẫn không gian điều dưỡng, dù sao trong này cũng có linh khí nồng đậm, đúng là làm chơi ăn thật, nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nó nàng vẫn có chút nghi hoặc.
“Ngươi không thoải mái sao? Sao mặt lại đỏ như vậy? Đưa tay đây ta xem một chút.” Tên nhóc này, bản thân khó chịu mà còn không tự biết sao?
“Không cần, không cần, ta không sao…” Nó khoát tay liên tục, vừa nói vừa lui lại phía sao.
“Không sợ sao? Ánh mắt tránh né không dám nhìn thẳng ta là sao đây? Là ai lùi lại không dám cho ta xem mạch? Nói đi, ngươi lại làm ra chuyện tốt gì rồi?”
Phượng Cửu bất đắc dĩ cười một tiếng: “Được, ta không nói ngươi, nhưng ngươi cũng đừng lãng phí dược tính của nhân sâm ngàn năm như vậy, nhanh điều tức tu luyện đi.”
Nàng cầm chỗ nhân sâm còn lại cất kĩ, dặn dò: “Phần còn lại ngươi không được ăn nữa, thân thể ngươi không chịu nổi đâu…”