Trước khi người Tây Lương đến, hắn đã mang đến cho ta một chùm hoa bằng kim ngân.
Thứ này ở đây không dễ tìm được.
Mỗi đóa hoa đều đáng giá, hắn là người thô kệch, da đen dáng cao, cơ bắp cuồn cuộn, cười lên là không nói nổi ba câu.
"Phu nhân, hoa này rất xứng với nàng.”
"Vì sao?”
Ta cầm hoa, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn vừa muốn nói chuyện, một mũi tên b.ắ.n thẳng về phía cửa lớn.
Hắn bảo vệ ta trong n.g.ự.c, giấu ta ở thông đạo dưới lòng đất.
"Phu nhân, trốn cho kỹ.”
Hắn cầm thương ra trận, ta khẽ nhấc cửa thông đạo, lộ ra đôi mắt.
"Phu quân, cẩn thận một chút.”
Ánh mắt hắn kiên định mà tinh khiết, cười lên lộ mấy cái răng trắng.
.....
Không nghĩ tới từ đó một đi không trở lại.
Sau bảy ngày, từ lối đi có ánh sáng chiếu xuống.
Ta co rúm ở một góc khuất, rút đao bên hông ra chắn trước người, tay lại nhịn không được mà run rẩy.
Một nam tử nhẹ nhàng đáp xuống đất, ánh mặt trời chiếu lên áo choàng màu đỏ của hắn, gương mặt trắng nõn, không có huyết sắc.O mai Dao muoi
Hắn chán ghét vỗ vỗ bụi trên người, gương mặt tuấn lãng khi nhìn thấy ta, nháy mắt nhiễm lên ý cười, dường như hiểu rõ.
"Tần Tần, ta tới đón ngươi.”
Là Hạ Kinh Hồng.
Đệ nhất quyền thần của Đại Cảnh ta, thiếu niên thừa tướng.
2
Lần này người Tây Lương là có chuẩn bị mà đến.
Ta nghe tiếng c.h.é.m g.i.ế.c bên ngoài vô cùng kịch liệt.
Bọn họ c.h.ặ.t đ.ầ.u Cố Khang An treo trên tường thành.
Ta ngồi trong xe ngựa ngẩng đầu nhìn thấy.
Mái tóc đen của hắn xõa ra trước trán, cả khuôn mặt xanh tím.
Ta siết chặt tay.
Hạ Kinh Hồng dùng bàn tay che khuất tầm mắt ta, hắn khẽ nói.
"Đừng nhìn.”
Hạ gia là đại tộc ở kinh thành, hắn là gia chủ Hạ gia, quyền thế lừng lẫy.
Quần áo hắn mặc, mỗi thứ đều có người xông huân hương.
Mà t.h.i t.h.ể Cố lang của ta cũng không biết còn ở nơi nào.
Không còn gì để diễn tả dễ hơn sự chênh lệch một trời một vực này.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Hạ Kinh Hồng.
"Hạ đại nhân, ta muốn mang phu quân về nhà.”
Hạ Kinh Hồng nắm cằm của ta.
"Tần Tần, ngươi rất thông minh, nhưng ta không muốn bị ngươi tính toán lần thứ hai.”
"Chủ quân, Vinh Quốc công tới.”
Màn xe bị Hạ Kinh Hồng nhẹ nhàng xốc lên.
Vinh Quốc công ngồi trên ngựa lớn, trên thân không có một chút bụi, râu ria trên cằm vẫn chỉnh tề.
Hắn đắc ý vuốt vuốt một trường cung trong tay.
Con ngươi của ta trừng lớn, trái tim như bị bóp nghẹt không thở nổi.
Trường cung kia là ta cố ý tìm thợ thủ công làm lễ vật một năm thành thân cho Cố tướng quân.O mai d.a.o muoi
Trên chỗ tay cầm giương cung còn khắc một chữ “An”
Đằng sau còn có... “Tần”
Vinh Quốc công cười, nói.
"Cố tướng quân dù đầu thân tách rời, lại có một mỹ kiều nương luôn mong hắn bình an, không uổng công hắn đến cõi đời lần này.”
Mọi người xung quanh cười vang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hạ Kinh Hồng khẽ nhếch môi, đôi mắt đen như nhỏ mực.
Vinh Quốc công nhìn vào xe ngựa.
"Trên xe có người sao?”
Hạ Kinh Hồng lãnh đạm nói.
"Chẳng qua là một bà con xa gặp nạn khi vào thành.”
Màn xe vén lên, ta mặc trên người một thân nam trang, xanh xao vàng vọt, gầy như que củi.
Bộ dạng của ta lúc này, cho dù là a tỷ của ta cũng không nhận ra.
Vinh Quốc công chỉ nhìn một chút, liền rời ánh mắt.
Hắn là đệ đệ của thái hậu, lần này là hắn cùng Hạ Kinh Hồng đi viện trợ cho thành.
Cố Khang An chiến bại, hổ phù bị mất, thiên tử tức giận, sớm tối lo cho an nguy của bách tính.
3
Ta bị gã sai vặt đưa vào Hạ phủ.
Quy củ Hạ phủ cực kỳ nghiêm ngặt, toàn bộ nha hoàn nô bộc không được tùy ý lên tiếng, đi đường cùng cần nhẹ nhàng, một chút sinh khí cũng không có, giống như chính con người Hạ Kinh Hồng.
Năm đó hắn thành niên, nhà nhà ở kinh thành đều ngẩng đầu trông ngóng hắn sẽ kết thân với cô nương nhà ai.
Lấy thân phận của hắn mà nói, kết thân với công chúa cũng có thể.
Hắn không chỉ có thân phận cao quý, phong thái như tuyết chi Côn Luân, thanh lãnh tuyệt diễm, là người trong mộng của vô số quý nữ kinh thành.
Không nghĩ tới hắn lại tới nhà ta cầu thân, cưới a tỷ nhà ta.
A tỷ ta duyên dáng yêu kiều, tướng mạo xuất chúng, trong lòng ta nàng giống như thiên tiên.
Nhưng cha ta lại chỉ là tiểu quan tứ phẩm.
Phụ thân âu sầu đến mức cả đêm không ngủ.
Khi Hạ Kinh Hồng tự thân tới cửa, phụ thân còn cung kính với hắn hơn cả với tộc trưởng nhà mình.
Hạ Kinh Hồng lười biếng ngồi trên ghế chủ vị, một tay chống cằm, đôi mắt hắn đen láy, đáy mắt lại như cất giấu hàn ý.O Mai Dao muoi
A tỷ khẽ rủ lông mày, vui đến phát khóc, khi đó ta còn nhỏ tuổi, trốn sau cây cột nhìn lén, bắt gặp mắt phượng của hắn đang ngước lên.