Tỷ Phu Tương Lai Luôn Muốn Giấu Ta Vào Hậu Viện Của Hắn

Chương 3



7

 

Trên triều đình có người vạch tội Cố Khang An thông địch phản quốc, làm mất hổ phù, đáng bị chu di cửu tộc.

 

Hạ Kinh Hồng phất tay một cái trấn áp xuống, từ c.h.é.m đầu biến thành lưu vong.

 

Hạ Kinh Hồng cũng không thả ta đi.

 

"Trên đời này đã không còn Chu Tần Tần nữa.”

 

Tâm tình hắn tốt đã có thể cho ta một thân phận mới, tâm tình không tốt có thể để cho ta sống không tên không họ, vĩnh viễn làm người hèn mọn dưới chân hắn.

 

Hai tay ta nắm lấy cổ tay hắn.

 

"Hạ đại nhân.”

 

"Hử?”

 

Hắn mặc kệ tay ta, ánh mắt uy hiếp.

 

"Hạ lang.”

 

Ta xấu hổ nói ra những lời thân mật lúc trên giường.

 

"Ta muốn đem chuyện này kết thúc, đại nhân coi như hoàn thành tâm nguyện của ta được không?”

 

"Không được.”

 

Hắn lạnh như băng phun ra mấy chữ, đã sớm nhìn thấu trò vặt của ta.O mai Dao muoi

 

Như thế rồi còn không được, vậy cái này thì sao.

 

Nước mắt rơi như chuỗi trân châu đứt trên mặt đất.

 

Mặt Hạ Kinh Hồng lạnh như diêm vương, một tay đỡ trán nhìn ta một hồi, hừ nhẹ một tiếng, ngón tay lau đi nước mặt trên gương mặt ta, giọng nói hắn bất đắc dĩ.

 

"Đã nhiều năm như vậy, vẫn dùng cách này.”

 

Nói xong, hắn bóp lấy cằm ta, hung hăng hôn xuống, nụ hôn ngày càng sâu, ngón tay có thể định đoạt được sinh tử của người khác xuyên qua tóc giữ lấy gáy ta, càng kéo gần về phía hắn hơn.

 

Ta càng tránh né, hắn càng tiến công, khi hắn tức giận hắn không tiếc cắn lên đầu lưỡi của ta, miệng ta thở từng ngụm lớn, dưới môi kéo ra tơ bạc.

 

Người hầu quỳ gối ngoài cửa thư phòng, thấp giọng nói.

 

"Gia chủ, người trong cung đến.”

 

Hạ Kinh Hồng thả ta ra, ngón tay xoa nhẹ trên khóe môi ta.

 

"Đừng có nghĩ lung tung.”

 

8

 

Ta ở trong Hạ phủ nửa năm.

 

Hội Trung thu, lúc bóng đêm bao phủ, Hạ Kinh Hồng còn ở trong cung.

 

Chờ đợi đã lâu, đại nha hoàn Tiểu Đào thật sự không đành lòng.

 

Nhìn ta ngày càng gầy đi, lại thêm ngày thường ta đối đãi với người làm trong phủ rất khoan dung rộng lượng, Hạ Kinh Hồng cũng buông lỏng rất nhiều.

 

Được đám người giúp đỡ, chúng ta có thể vui vẻ chuồn ra cửa đi xem đèn.

 

Ta dùng sức hít một hơi, nhẹ nhàng thở ra.

 

"Phu nhân, đến chơi đố đèn không?”

 

Giọng nói quen thuộc vang lên ở quán nhỏ bên cạnh cầu, ta lập tức nhìn theo tiếng nói.

 

Là Nhị lang Cố gia – Cố Tuyên An, hắn cầm bút, y phục bạc màu đến xám trắng, khi nhà nhà đốt đèn lại cô đơn một mình.

 

Hắn tự mình vén tay áo đặt bút, viết ra một câu đố.

 

Ta thì thào.

 

"Gia tại thượng đầu hảo tại tiền đầu.”

 

"An!”

 

Tiểu Đào nhịn không được mà phấn khích nói ra.

 

Nói xong nàng lại hoảng sợ nhìn ta, sợ ta trách nàng vượt khuôn phép, nếu nàng làm vậy ở trong Hạ phủ chắc chắn sẽ phải chịu phạt.

 

Ta vỗ vỗ vai nàng.

 

"Không nghĩ tới đại cô nương Tiểu Đào của chúng ta lại thông minh như thế.”

 

Tiểu Đào thở phào, hai chúng ta nhìn nhau cười một tiếng.

 

"Chúc mừng hai vị nương tử, mời nhận lấy hai cái đèn con thỏ.”

 

Cố Tuyên An cũng không nói thêm cái gì, như vậy ta sẽ yên tâm, hắn không có việc gì đã là kết quả tốt nhất.

 

Xoay tròn đèn con thỏ trong tay, nhìn thấy người lòng cũng được ủ ấm, nếu Khang An còn sống, chắc hẳn giờ này hắn đã tay trái tay phải xách đầy những bánh kẹo ta thích ăn cùng thoại bản.

 

"Nhìn phu nhân chính là quý nhân có phúc khí, tiên đồ sẽ càng thêm bình an vui sướng.”

 

Cố nhị lang an ủi ta.

 

Ta lén lau đi nước mắt, ánh mắt chuyển đến trên Bạch Phiên lâu.

 

Hiển hách nhất trong đó chính là nam tử cao lớn chính giữa – Vinh Quốc công.

 

Một tay hắn đặt sau lưng, bên cạnh đều là người người nịnh nọt, nhiều người như vậy nhưng ta thấy hắn chính là người không hợp với a tỷ ta nhất.O Mai Dao muoi

 

Sau khi ta thành thân, Vinh Quốc công liền đưa sính lễ tới nhà ta, cưới a tỷ làm thiếp, phụ thân ta lo sợ bất an.

 

Người ngoài nhìn thấy người Hạ Kinh Hồng muốn cưới làm chính thê, lại bị người khác nạp làm thiếp.

 

Chắc chắn hắn sẽ không buông ta, nhưng Hạ Kinh Hồng lại dứt khoát buông tay, không trách tội nửa câu, chỉ là muốn lấy lại ngọc bội đính ước của Hạ gia lúc trước.

 

9

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

A tỷ cũng nhìn thấy ta.

 

Còn sống thật là tốt, có thể nhìn thấy người mình quan tâm, ta hít sâu một hơi, ta sẽ sống thật tốt, sống thay phần của Cố Khang An.

 

Vinh Quốc công theo ánh mắt của a tỷ nhìn sang, Cố Tuyên An ho nhẹ hai tiếng, ta mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mang theo Tiểu Đào quay đầu bước đi.

 

Đi ra đến phố Trường Ninh, lại bị mấy nô bộc hung hãn bên đường ngăn lại, lão giả dẫn đầu chắp tay, mỉm cười.

 

"Nương tỷ, chủ nhân nhà ta cho mời.”

 

Chúng ta bị cung kính “mời” lên trên Bạch Phiên lâu.

 

Vinh Quốc công đang ngồi trên cao, a tỷ ta quỳ gối bên cạnh hắn như nô tỳ mà rót rượu.

 

Vinh Quốc công cầm chén rượu đổ lên đầu a tỷ, nhục nhã nàng trước mặt mọi người.

 

"Ngươi rót rượu như vậy sao! Chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, thân không biết trước đây Hạ gia nhìn trúng ngươi vì điểm gì.”

 

Mưu sĩ của hắn bên cạnh cười nói.

 

"Chu thị thiếp lễ nghi thỏa đáng, có phong phạm của đại gia khuê tú.”

 

Vinh Quốc công nghiêng người, vuốt sợi râu, vẻ mặt phong lưu.

 

"Vậy là ngươi không biết, trên giường nàng ta có bao nhiêu thủ đoạn.”

 

Một đám nam nhân cười vang, a tỷ quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy.

 

Móng tay ta cắm chặt vào lòng bàn tay, Tiểu Đào có chút khẩn trương nắm lấy tay áo ta.O mai Dao muoi

 

Ta thi lễ với bọn họ một cái, vẻ mặt lạnh nhạt lên tiếng.

 

"Đường tỷ.”

 

A tỷ ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt đều là khó xử.

 

"Đây là biểu muội của ta ở Dương Châu, Chu Ấu.”

 

Khi còn nhỏ, chúng ta thường trốn ra ngoài chơi, ta dùng tên giả là Chu Ấu, nàng dùng tên giả là Chu Tỷ.

 

"A? Không nghe ngươi nói qua có người đường muội này, chỉ nhớ rõ ngươi có một muội muội ruột Chu Tần Tần.”

 

A tỷ lau đi nước mắt.

 

"Đường muội ở Dương Châu, không thường xuyên đến kinh thành.”

 

Ánh mắt Vinh Quốc công tàn khốc.

 

"Vì sao nhìn thấy bản đại nhân liền chạy?”

 

"Ta ham chơi, nhìn thấy con thỏ làm trò xiếc, liền muốn đi qua xem náo nhiệt, tỷ phu cũng không cho phép sao?”

 

Ta bày ra bộ dạng trẻ con làm Vinh Quốc công bật cười.

 

Ánh mắt hắn lưu luyến dừng lại trên người ta, thật buồn nôn.

 

"Ban thưởng ghế ngồi cho Ấu nương.”

 

Hộ vệ bên cạnh Vinh Quốc công tự mình chuyển cho ta một cái ghế.

 

Một hộ vệ nhỏ trên tay lại mang nhẫn ngọc, mà nhẫn ngọc này ta lại biết rõ.

 

Đây chính là bảo vật gia truyền của thành chủ Dung Thành.

 

Đám người này thật sự là không có chút khách khí nào.

 

Vĩnh Quốc công vừa dứt lời, gã sai vặt vội vàng chạy vào ghé sát lỗ tai hắn nói nhỏ, ánh mắt hắn lại lưu luyến trên người ta.

 

Hạ Kinh Hồng nhanh chân bước vào cửa, áo choàng màu đen của hắn hất lên, lộ ra quan phục đỏ tía bên trong, bên hông cài túi kim ngư, nhìn trầm tĩnh huân quý, khí vũ hiên ngang.

 

Da đầu ta tê dại, lại gây phiền toái rồi, sau khi trở về, nên giả bệnh hay là giả khóc mới có thể trốn qua kiếp nạn này.

 

 Vinh Quốc công đứng lên, cười nhạt với hắn một tiếng.

 

"Hạ tướng, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến chỗ ta?”

 

Hạ Kinh Hồng không nhanh không chậm đi đến ngồi bên cạnh ta.O mai Dao muoi

 

"Tất nhiên ta đến uống chén rượu.”

 

Vinh Quốc công hơi híp mắt.

 

"Hạ tướng biết vị nương tử này?”

 

Hạ Kinh Hồng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta dưới bàn.

 

"Vị này là thê tử của Hạ mỗ.”

 

A tỷ cúi đầu, nhịn không được nghiêng mắt nhìn một chút, lại lập tức cúi đầu xuống.

 

"A?”

 

Vinh Quốc công kinh ngạc.

 

Ta bóp nhẹ ngón tay Hạ Kinh Hồng, sao hắn lại đặt ta vào hố lửa như vậy?

 

"Trước đó chưa từng nghe qua.”

 

Lần này Vinh Quốc công thật sự đem ánh mắt quét trên người ta.

 

"Nương tử nhà ta thẹn thùng, ta không muốn nhiều lời.”

 

Hạ Kinh Hồng cầm ngược lại bàn tay ta, khẽ cọ cọ vào lòng bàn tay.

 

Mọi người trong yến hội đều nhịn không được mà nhìn lại, chỉ có a tỷ cúi đầu ngày càng thấp.

 

"Trong phủ còn có việc, các vị uống thong thả.”

 

Mắt hắn nhìn phía trước, nắm lấy cổ tay ta kéo đi, ta đành phải vội vã liếc a tỷ một chút, ánh mắt a tỷ phức tạp, lòng ta cũng đau ê ẩm.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com