Quãng thời gian trên núi năm đó, là khoảng thời gian hắn thư thái nhất, chân thành nhất, và cũng bình yên nhất trong đời.
Ứng Tâm có dung mạo tuyệt sắc, nhưng nàng lại không tự nhận biết điều đó, mỗi ngày chỉ chăm chú vào cỏ thuốc trên núi, bầy thú nhỏ, về sau là thêm một người – chính là hắn.
Đầu óc nàng linh hoạt vô cùng.
Thanh âm của nàng là du dương êm tai nhất.
Đôi mắt nàng cũng là sáng ngời nhất.
……
Vậy mà nàng lại nói: “Được thôi.”
Khoảnh khắc ấy, hắn như cảm nhận được niềm vui sướng tột độ đến mức không thể gánh nổi trong đời, liền ngất đi tại chỗ.
Ban đầu, hắn vẫn nghĩ Ứng Tâm theo hắn xuống núi, tất nhiên sẽ không quen.
Nàng là người nơi sơn dã, kiến thức hạn hẹp, chẳng hiểu quy củ chốn thế gian.
Vì vậy hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cùng nàng đối mặt với mọi gian khổ và thử thách.
Nhưng không ngờ, nàng lại nhanh chóng thích nghi với thân phận mới.
Hơn nữa, làm rất tốt.
Chỉ trong ba năm, nhờ có tình yêu và sự nâng đỡ của nàng, hắn dần học được cách ôn hòa đối đãi với người khác và thế gian, dần dần thăng tiến, hưởng thụ cuộc sống.
Rồi dần dần, lại muốn có được nhiều hơn nữa…
Khi Đinh Lan mới xuất hiện trong doanh trại, hắn vốn không mấy để tâm, thậm chí còn bảo nàng ta không cần phải túc trực bên cạnh.
Chư tướng trong doanh đều nói nàng ta là mỹ nhân, nhưng trong lòng hắn, vẫn kém xa Ứng Tâm.
Thế nhưng hôm đó, nàng ta vô tình làm đổ nước lạnh làm ướt phần áo trước n.g.ự.c hắn, sau đó liền quỳ sụp xuống trước đầu gối hắn, vừa cúi đầu run rẩy cầu xin tha thứ, vừa dùng đôi tay mềm mại không xương liên tục chạm đến nơi mẫn cảm của hắn.
Hắn cảm nhận được một loại xung động khác lạ.
Từ hôm ấy, hắn vô thức bắt đầu chú ý đến nàng ta.
Trong trướng ẩm thấp oi bức, dù có hàn băng giữ lạnh, mồ hôi vẫn thấm ướt xiêm y.
Lớp sa y của nàng ta dính sát thân thể, mỗi lần đến gần hắn lại khẽ khàng chạm vào cánh tay hắn.
Hắn bắt đầu thỉnh thoảng nói chuyện với nàng ta vài câu, phát hiện nàng ta cũng thích uống trà âm ấm, cũng có thói quen gấp mép sách thành hình tam giác, thậm chí còn hiểu một chút về binh pháp trận đồ...
Thế nhưng Ứng Tâm lại nói nàng ta có liên hệ với Đào Chi.
Thật sự khó tin nổi.
Khi Đinh Lan vô ý hại c.h.ế.t toàn bộ động vật trong thú viên, hắn quả thật thoáng chốc hoảng loạn, suýt nữa giận dữ.
Nhưng khi nàng ta quỳ dưới chân hắn, run rẩy nói bản thân đáng c.h.ế.t muôn lần, bộ dạng ấy khiến người thương xót, hắn liền hồ đồ tha thứ nàng ta, còn lập tức nghĩ ra cách khắc phục hậu quả.
Trong lòng tính toán, Ứng Tâm đi một tháng chưa chắc đã phát hiện ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nào ngờ nàng không chỉ vừa nhìn đã phát hiện điều bất thường, còn làm náo loạn cả trường thao diễn.
Đinh Lan bị nàng quật một cú qua vai, gãy mấy khúc xương.
Hắn một mặt kinh ngạc vì phong thái oai phong mà Ứng Tâm chưa từng biểu lộ, một mặt lại có chút âm thầm trách móc.
Nàng gây ra chuyện lớn như vậy rồi bỏ đi một mình, khiến toàn thành Biện Kinh bắt đầu truyền tai nhau những lời đồn đãi về hắn.
Điều hắn càng không ngờ, là nàng lại bắt đầu tránh mặt hắn!
Trong lòng hắn thật sự phẫn nộ và tủi thân.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thử hỏi khắp các thế gia, ai mà không có tam thê tứ thiếp?
Mà hắn lại không giữ lấy một nữ tử nào bên mình, đến cả việc để Đinh Lan trị liệu cho mình cũng tuyệt không vượt quá giới hạn.
Hắn từng nghĩ, Ứng Tâm suy cho cùng là người trong núi, tính tình nóng nảy, không hiểu quy củ.
Vì để tránh phiền phức về sau, hắn cần để nàng nhận ra lỗi sai.
Vì vậy hắn cố ý mang theo Đinh Lan bên người.
Cố ý không đến tìm nàng.
Dù đã bao lần không nhịn được đứng quanh quẩn ngoài viện của nàng, chỉ muốn ôm nàng, nhìn nàng, nghe nàng nói chuyện.
Hắn vẫn tự thuyết phục mình.
Ứng Tâm cần phải được dạy dỗ.
Làm vậy… là vì tốt cho nàng.
03
Sáng sớm hôm ấy, hắn không thể kìm nén được nỗi kích động trong lòng, sải bước đi tìm Ứng Tâm.
Nhưng khi đẩy cửa bước vào, lại phát hiện trong phòng trống không một bóng người.
Giường được gấp gọn gàng ngăn nắp.
Trang sức trâm vòng trong hòm son không thiếu món nào.
Lụa là gấm vóc trong tủ vẫn còn đầy ắp.
Trên bàn đặt một mảnh giấy viết vội.
Hắn cứng đờ người bước tới, ngơ ngác cầm lên xem.
“Muông thú đều đã chết, chàng cũng chẳng còn như xưa, nơi này ta không còn lưu luyến. Ta đi đây, mong từ nay không gặp lại.”
Hắn ngã vật ra sau một cách cứng ngắc.
Giống như năm ấy, khi nàng đồng ý theo hắn xuống núi, vì quá kích động mà hắn ngất lịm.