Chủ mẫu mỉm cười, trong mắt lóe lên thần sắc mà hắn chưa từng thấy qua.
“Ta sẽ về quê cũ ở phương Nam.”
“Thật ra ta chẳng hề thích cái thành Biện Kinh này chút nào, cũng chẳng thích quanh năm suốt tháng quanh quẩn trong cái phủ đệ này. Trước kia ta cưỡi ngựa rất giỏi, leo cây cũng không thua ai. Nhưng khi phụ thân con còn sống, ta cứ mãi nhớ về những điều tốt đẹp ban đầu ông ấy dành cho ta. Đến khi ông ấy qua đời, ta lại càng không thể buông bỏ những dịu dàng thuở ban đầu ấy, vẫn một lòng muốn thực hiện di ngôn của ông ấy, gắng gượng chống đỡ cái phủ tướng quân này.”
“Thế là, nửa đời người của ta cứ như vậy mà bị trói buộc.”
“Nhưng Ứng Tâm lại nói với ta rằng: buông xuống là được rồi. Nó nói, niềm vui là thật, thì những tháng ngày buông bỏ cũng nên là thật. Nếu người cứ mãi bị trói chặt bởi những hạnh phúc từng có, chẳng những sẽ đánh mất bản thân mà còn đi ngược lại cái tâm nguyện ban đầu. Buông xuống không phải là phản bội, mà là thật sự bước tiếp về phía trước.”
“Ta hiện giờ vẫn còn sức khỏe, vẫn còn nhiều thời gian để làm điều ta muốn. Ta phải bước tiếp rồi.”
Đêm hôm đó, hắn ngồi một mình trong gian phòng trống trải, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ từ góc độ mà năm xưa Ứng Tâm vẫn hay ngồi nhìn.
Trước kia, hắn nghĩ mãi cũng không hiểu nổi: Ứng Tâm sao có thể nói đi là đi?
Rõ ràng hắn đối đãi với nàng như vậy, còn Đào Chi thì hết lần này đến lần khác hãm hại nàng.
Nàng đáng lẽ phải báo thù mới phải.
Nhưng giờ đây hắn rốt cuộc cũng đã hiểu: Thì ra, cách nàng trả thù hắn, chẳng cần làm gì cả.
Chỉ cần – rời đi – là đủ rồi.
Chỉ cần khiến hắn quay trở lại làm một kẻ đáng thương không ai yêu là đủ rồi.
Phụ thân sớm đã nhìn thấu điều này, bởi vậy mới để lại di ngôn kia trước lúc lâm chung.
Dưới ánh trăng vắng lặng, hắn khẽ bật cười.
Từng bạt tay bạt vào mặt mình.
Hối không kịp.
Ngu không kịp mà!
04
Vào ngày Hoàng thượng duyệt võ, văn võ bá quan đều phát hiện chỗ ngồi của Bùi Tướng quân trống không.
Một năm sau, cách Biện Kinh thành mấy trăm dặm, nơi một trấn nhỏ hẻo lánh, một người một ngựa cô độc đi dọc theo con đường lát đá xanh.
Bùi Tiêu đã từ bỏ tất cả, bắt đầu hành trình phiêu bạt giang hồ để tìm Ứng Tâm. Hắn thề, nhất định phải tự mình nói ra những lời muốn nói với nàng.
Chính ý niệm này vẫn luôn nâng đỡ hắn.
Nâng đỡ hắn vượt qua núi rừng, lội qua suối bùn, đi qua những thị trấn nhỏ.
Dù cho thân thể đang phải chịu đựng nỗi thống khổ tận cùng.
Đúng vậy, chứng “Hàn tủy phần tâm” trong người hắn rốt cuộc cũng bộc phát toàn diện, thế như chẻ tre, không gì cản nổi.
Đôi khi hắn cuộn mình giữa sơn đạo trong đêm, như thể có vô vàn lưỡi d.a.o băng ngàn năm đang cắm rịt vào tứ chi, xương cốt.
Đôi khi hắn phải trốn trong những quán trọ lạ lẫm, như có dòng dung nham nóng rẫy cuồn cuộn chảy tràn trong huyết mạch.
Mỗi khi cơn đau hành hạ đến cực hạn, hắn lại nhớ đến bát thuốc hắn từng đập vỡ, và dáng vẻ bụi bặm mệt mỏi của Ứng Tâm khi trở về phủ, hớn hở nói với hắn rằng lần này hái được rất nhiều dược thảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn hiểu rõ, những nỗi đau này là thứ bản thân hắn đáng phải chịu.
Vào ngày Tết Lạp Bát.
Hắn đến được một tòa tiểu thành biên giới náo nhiệt.
Chứng "phần tâm" lại tái phát, hắn gắng gượng ngồi xuống bên vệ đường.
Hai mắt nóng rực mờ mịt, gần như chẳng còn nhìn thấy rõ.
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên.
Tựa như kề bên tai, lại tựa như vọng từ nơi chân trời xa xăm.
"Đại sư huynh, huynh thật sự không đi nữa sao?"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Là Ứng Tâm.
Cả người hắn run lên bần bật, muốn đứng dậy nhưng lại không tài nào cử động nổi, cơn đau lần này còn dữ dội hơn bất kỳ lần nào trước đó, như muốn nuốt trọn cả linh hồn hắn.
"Tam nương nói ta còn nợ nàng ấy một bạt tai. Chuyện đó chỉ là hiểu lầm, ta nhất định phải giải thích rõ ràng. Bây giờ tỷ ấy không chịu nghe ta, thì ta sẽ ở lại bên viện của nàng ấy. Sớm muộn gì cũng có cơ hội nói rõ."
“Vậy huynh định khi nào đuổi theo bọn ta?”
“Ừm… nói không chừng, có khi là nửa năm một năm, có khi là cả đời. Muội thay ta từ biệt sư phụ và các sư đệ sư muội nhé.”
Ứng Tâm hình như bật cười khẽ.
Bùi Tiêu nhìn không rõ, chỉ mơ hồ thấy được bóng dáng nàng. Trong lồng n.g.ự.c hắn, ngũ tạng lục phủ đều như đang bốc cháy, đến một tiếng nói cũng không thể phát ra nổi.
“Được, muội hỏi huynh, phái chúng ta là gì?”
“Tùy Tiện Môn.”
“Ta tên gì?”
“Ứng Tâm.”
“Ứng Tâm nghĩa là gì?”
“‘Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm’…”
(Câu này xuất phát từ kinh Kim-Cang, dịch nghĩa: "Tâm nên sinh ra mà không trụ vào bất kỳ chỗ nào.")
Âm thanh dần dần xa khỏi.
Bùi Tiêu lặng lẽ ngước nhìn bầu trời, cảm nhận hơi thở của mình mỗi lúc một yếu dần.
Hắn biết, lần này là đại hạn cuối cùng.
Khi những bông tuyết lạnh buốt chao nghiêng rơi xuống, hắn, giữa chốn phồn hoa náo nhiệt nhưng không một ai hay biết ấy, chầm chậm nhắm mắt lại.
‘Nên là như vậy.’
Khi ý thức cuối cùng tan biến.
Ý niệm cuối cùng lướt qua trong đầu hắn chính là câu nói ấy.
(Hết)