Trong làn gió thu, ta bước vào sân, chậm rãi đi vào phòng.
Bên đầu giường, là bọc hành lý đã sớm được chuẩn bị từ trước — đơn giản, gọn nhẹ, y như lúc ta mới đến nơi này.
Nếu nói chủ mẫu đã đi qua đủ sáu giai đoạn từ 'khởi' đến 'độ', thì ta lúc này hẳn đang ở bước 'mê'.
Ta bắt đầu nghi hoặc vì sao Bùi Tiêu lại đột nhiên trở thành con người khác.
Nghi hoặc vì sao bản thân không còn muốn gần gũi hắn nữa.
Ngày trở về từ thao trường ấy.
Ta ngồi trên lưng ngựa, đi qua con phố náo nhiệt, thì đã nghĩ thông con đường về sau.
Thật vậy, Bùi Tiêu trước kia đối với ta rất tốt, mà chuyện gần đây cũng chưa thể coi là quá đáng.
Nhưng Đinh Lan tâm địa khó lường.
Còn Bùi Tiêu... thì lòng dạ đã sớm không còn ở lại bên ta nữa.
Nếu ta còn tiếp tục dây dưa với bọn họ, cho dù có vạch trần bộ mặt thật của Đinh Lan, cho dù có thể cùng Bùi Tiêu nối lại tình thâm, mọi chuyện đều tốt đẹp, thì cũng khó tránh khỏi việc phải trải qua mấy giai đoạn sau mà sư tỷ từng nói: kiếp, thương, độ.
Ta không muốn như vậy.
Vậy thì, dừng ở đây thôi.
Ta nhớ sư phụ, sư huynh và sư tỷ rồi.
Đại sư huynh là công tử duy nhất của tiền trang lớn nhất trong triều ta. Sau khi song thân mất sớm, huynh ấy mới gia nhập Tùy Tiện Môn.
Gia nghiệp trong tay huynh có tới mấy trăm hiệu bạc trải khắp các nơi.
Ba hôm trước, ta đã biết được tin tức từ chưởng quỹ của hiệu bạc.
Sư phụ và mọi người đang trên đường đi về phía Bắc, sắp tới thành Biện Kinh.
(起 (Khởi): khởi đầu tình cảm, rung động.
溺 (Đắm): đắm chìm trong tình cảm, không thể tự thoát.
惑 (Mê hoặc): tâm trí bị tình cảm chi phối, không rõ đúng sai.
劫 (Kiếp): tai họa do tình cảm gây ra – hiểu là thử thách nghiệt ngã.
殤 (Thương): tổn thương, đau lòng, có thể là chia ly.
渡 (Độ): vượt qua, buông bỏ, siêu thoát khỏi tình kiếp.)
10
Kể từ hôm Bùi Tiêu đập cửa bỏ đi, ta và hắn chưa từng gặp lại.
Ta biết hắn cho người chăm sóc Đinh Lan đến khi nàng ta bình phục.
Ta cũng biết, vì giận ta mà hắn lại đưa Đinh Lan về phủ Tướng quân.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nha hoàn nói, gần đây thu đến mưa dầm liên miên, Tướng quân lại tái phát các chứng đau mỏi cũ, mỗi ngày đều phải xoa bóp đ.ấ.m lưng mới dễ chịu, cho nên Đinh Lan thường xuyên ra vào thư phòng.
Ta thở dài một tiếng.
Những cơn đau mỏi cũ gì chứ — đó chẳng qua là chứng "Hàn Tủy Phần Tâm" trong cơ thể hắn, rốt cuộc cũng bắt đầu phát tác rồi.
Ông trời đã để Bùi Tiêu gặp được ta đúng lúc chứng Hàn Tủy Phần Tâm sắp phát tác, vậy thì ta vẫn nên giúp hắn hoàn thành nốt năm cuối cùng của liệu trình uống thuốc.
Đêm ấy.
Ta bưng bát thuốc vừa sắc xong, chủ động tới thư phòng của Bùi Tiêu.
Trời mưa như trút nước, tiếng đẩy cửa thư phòng lập tức bị tiếng mưa nuốt trọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong phòng, Bùi Tiêu đang nằm sấp trên ghế dài, đầu vùi vào gối mềm, cả tấm lưng trần lộ rõ, trên da còn đang được xoa thuốc.
Những ngón tay thon dài lướt lên lướt xuống, đôi khi còn lách vào tận sâu bên trong đai lưng, rồi lại linh hoạt trườn ra như rắn, động tác vô cùng khéo léo.
Ta đứng ở ngưỡng cửa, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đinh Lan trông thấy ta, không hề lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn ta một cái.
Bất ngờ, nàng mạnh dạn thò tay xuống dưới người đang nằm kia.
Người đang nằm trên ghế cứng đờ sống lưng trong chốc lát, phát ra tiếng rên khẽ trầm đục, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
Khóe môi Đinh Lan khẽ nhếch, liếc nhìn ta, trong mắt tràn đầy khiêu khích và khinh bỉ.
Ánh mắt ấy… có chút quen thuộc.
Ta nheo mắt lại, trong khoảnh khắc, một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu.
“Tướng quân, ta mang thuốc đến cho chàng.”
Ta bước chậm vào trong, bình thản mở miệng.
Bùi Tiêu đột nhiên ngẩng đầu khỏi gối mềm.
Ánh mắt giao nhau, hắn thoáng lộ ra chút bối rối, vội vã vung tay cuốn áo mặc vào, trầm giọng phân phó: “Đinh Lan, ngươi lui xuống trước đi.”
“Tướng quân, trên lưng ngài vẫn còn thuốc chưa xoa hết...”
Đinh Lan nhỏ giọng nói.
“Không cần.”
Ta mỉm cười, đặt bát thuốc lên bàn.
“Chàng nhớ uống nhé. Ta đi đây.”
Nói xong, ta xoay người bước ra ngoài.
“Ứng Tâm!”
Tiếng gọi của Bùi Tiêu vang lên sau lưng, mang theo kinh ngạc lẫn giận dữ, như thể thái độ dửng dưng của ta khiến hắn giận không kìm được.
Ta quay đầu lại.
“Thật sự không còn gì muốn nói sao?”
Bùi Tiêu nhìn chằm chằm ta.
Ta trầm ngâm đáp: “Không còn. Những gì nên nói, ta đều đã nói cả rồi.”
Hắn bỗng bật cười lạnh.
“Đêm nay nàng đến đây, chẳng phải lấy cớ đưa thuốc để gặp ta sao? Cái gì mà chứng Phần Tâm, ta đã hỏi Thái y viện rồi, chưa từng có loại bệnh nào như vậy.
“Là ta thương nàng nên mới thuận theo nàng, nhưng cách nàng đối xử với ta dạo này, thật sự khiến ta thất vọng.
“Chiếm được lý thì không buông tha, ỷ được sủng mà sinh kiêu. Nàng không thấy mình quá đáng sao?”
Ta liếc nhìn Đinh Lan đang dõi theo với ánh mắt cháy bỏng, lại quay sang nhìn hắn, hỏi:
“Là ta quá đáng sao?
“Vừa rồi nàng ta chẳng phải rõ ràng đang quyến rũ chàng đấy ư?
“Mà chàng thì cũng thản nhiên tận hưởng, chẳng phải thế sao?”