Khương Uyển Ca khẽ thở dài, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng: "Ta lo lắng chính là điều đó. Các tướng sĩ ngày đêm chiến đấu gian khổ, lương thảo lại thiếu thốn, sĩ khí khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Nếu tình trạng này cứ kéo dài, e rằng..."
Tô Nhiên khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói: "Khương tướng quân, chúng ta không thể chỉ biết chờ đợi viện binh. Ta nghĩ có thể trước tiên trưng dụng một ít lương thảo ở các thôn lân cận. Tất nhiên, phải mua của dân với giá cả hợp lý, tuyệt đối không được để họ chịu thiệt thòi."
"Đồng thời, chúng ta cũng có thể tổ chức binh sĩ khai khẩn đất hoang gần doanh trại, trồng một số loại cây trồng ngắn ngày. Tuy không thể giải quyết ngay lập tức vấn đề lương thảo, nhưng về lâu dài, có lẽ sẽ giảm bớt được phần nào áp lực."
Khương Uyển Ca nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia sáng, quay đầu nhìn Tô Nhiên, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.
"Tô Nhiên, ngươi nói rất đúng. Chúng ta không thể đặt tất cả hy vọng vào viện binh, mà phải chủ động tìm cách. Hai ý kiến của ngươi đều rất hay, ta sẽ sắp xếp thực hiện ngay."
Nói xong, Khương Uyển Ca lập tức đứng dậy, chuẩn bị trở về doanh trại để sắp xếp mọi việc liên quan.
Về đến doanh trại, Khương Uyển Ca nhanh chóng triệu tập các tướng lĩnh, thông báo cho mọi người về kế hoạch trưng dụng lương thảo và khai khẩn đất hoang.
Các tướng lĩnh đều tỏ ý tán thành, sau đó mỗi người nhận lệnh rời đi, bắt đầu khẩn trương chuẩn bị.
Tuy nhiên, quá trình trưng dụng lương thảo diễn ra không hề suôn sẻ. Các thôn lân cận đều đã trải qua sự tàn phá của chiến tranh, dân chúng vốn đã nghèo khổ, lương thực còn lại cũng chẳng được bao nhiêu.
Khương Uyển Ca nhìn những người dân gầy gò ốm yếu, trong lòng vô cùng đau xót, liền dặn dò binh sĩ, tuyệt đối không được cưỡng ép lấy dù chỉ một hạt gạo, mà phải tiến hành giao dịch trên tinh thần công bằng và tự nguyện.
Cùng lúc đó, công việc khai hoang cũng gặp phải vô vàn khó khăn. Đất đai biên cương vốn cằn cỗi, nguồn nước lại khan hiếm, việc trồng trọt để có thu hoạch không phải là một chuyện dễ dàng.
Thế nhưng, Khương Uyển Ca và các tướng sĩ không hề nản lòng. Họ tìm kiếm nguồn nước ở khắp nơi, đào kênh mương dẫn nước từ những con sông gần đó về tưới tiêu cho đất đai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dưới sự nỗ lực không ngừng của mọi người, vùng đất hoang cằn cỗi quanh doanh trại dần dần có sức sống trở lại. Những hạt giống được gieo xuống, các tướng sĩ tràn đầy hy vọng chờ đợi chúng sớm ngày nảy mầm.
Ở một nơi khác, đoàn hộ tống lương thảo do Thẩm Từ Châu dẫn đầu đang ngày đêm không ngừng nghỉ lên đường tiến về biên cương.
Trên đường đi, họ cũng gặp phải sự quấy nhiễu của vài nhóm thế lực nhỏ, nhưng đều bị Thẩm Từ Châu và các tinh binh đánh lui.
Sau nhiều ngày gian nan vất vả, cuối cùng Thẩm Từ Châu cũng từ xa nhìn thấy doanh trại nơi biên ải. Trong lòng hắn vừa kích động vừa lo lắng. Nghĩ đến việc sắp được gặp lại Khương Uyển Ca, tim hắn không khỏi đập nhanh hơn.
Khi đoàn hộ tống tiến đến gần doanh trại, các binh sĩ trong doanh trại phát hiện ra họ, lập tức reo hò vui mừng.
Khương Uyển Ca nghe thấy tiếng hoan hô, trong lòng mừng rỡ khôn xiết.
Lương thảo cuối cùng cũng đến rồi!
Khi Khương Uyển Ca bước ra khỏi lều, nhìn thấy Thẩm Từ Châu, cả người nàng sững
Thẩm Từ Châu nhìn thấy nữ nhân mà hắn ngày nhớ đêm mong, như phát điên lao tới, ôm chầm lấy Khương Uyển Ca.
"Uyển Ca, cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi!"
Khương Uyển Ca lập tức đẩy mạnh hắn ra, ánh mắt lạnh lùng như băng: "Thái tử điện hạ không ở bên Thái tử phi, đến biên cương này làm gì?"
Bị đẩy ra, Thẩm Từ Châu không hề để ý, chỉ si tình nhìn Khương Uyển Ca, trong mắt ngập tràn vẻ thâm tình và hối lỗi.
"Uyển Ca, ta đã đoạn tuyệt hoàn toàn với Mộ Thanh Tuyết. Ta đã biết rõ mọi hành vi độc ác của nàng ta. Ta đến đây, một là để hộ tống lương thảo, giúp nàng giải quyết khó khăn trước mắt, hai là để tạ tội với nàng, cầu xin nàng tha thứ cho những lỗi lầm mà ta đã gây ra."