Uyên Ương Cùng Nhau Xuống Hoàng Tuyền

Chương 19



"Bệ hạ, ngài biết rõ, ta không muốn lấy ngài."

 

Tiêu Viễn Tễ xua đi hơi lạnh trên người, thản nhiên đến bên giường ngồi xuống, đưa tay chạm vào bụng ta.

 

Ta lập tức ngăn cản, nhưng cổ tay lại bị hắn dễ dàng khống chế.

 

"Đừng động." Hắn thấp giọng, ngữ điệu bình thản nhưng lại mang theo uy h.i.ế.p vô hình. "Tay trẫm thô ráp, nếu chẳng may làm đau đứa nhỏ này thì sao?"

 

Ta lập tức dừng giãy giụa.

 

Ánh mắt Tiêu Viễn Tễ lóe lên tia sáng kỳ dị, bỗng bật cười trầm thấp, khóe môi nhếch lên một độ cong quỷ quyệt.

 

"Xem ra trẫm đoán không sai, Tình Tình của trẫm rất xem trọng đứa nhỏ này."

 

Cả người ta cứng đờ.

 

Bàn tay ấm áp đặt trên bụng khiến ta không dám thả lỏng dù chỉ một chút.

 

Tiêu Viễn Tễ cúi đầu, giọng điệu dịu dàng đến khó tin:

 

"Bảo bảo, trẫm là phụ hoàng của con."

 

Toàn thân ta lập tức nổi da gà, cảm giác như bị mãng xà siết chặt, lạnh lẽo thấu xương.

 

Hắn tiếp tục nói: "Chỉ mấy tháng nữa thôi, chúng ta sẽ gặp nhau."

 

Ta cố giữ giọng không run rẩy: "Tiêu Viễn Tễ, ngươi biết mình đang nói gì không?"

 

Hắn ngẩng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ mà hiểm độc:

 

"Tình tình, gả cho trẫm đi. Trẫm cam đoan, đứa nhỏ này sẽ bình an chào đời, trở thành đại hoàng tử cao quý của Đại Sở."

 

Con ngươi ta co rút, cả người cứng đờ.

 

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của ta: "Trẫm biết, Tình Tình của trẫm rất thông minh, sẽ không từ chối đâu."

 

Ta ôm chặt bụng, nuốt ngược lời cự tuyệt vào trong.

 

Hắn hài lòng cười, giọng điệu như dỗ dành: "Ngoan ngoãn dưỡng thai, bảy ngày sau, trẫm sẽ đến đón nàng."

 

Cánh cửa bị đóng sầm lại, trong phòng lần nữa chìm vào tĩnh mịch.

 

Mùi long diên hương nồng đậm vẫn tràn ngập, xộc thẳng vào mũi khiến người ta buồn nôn.

 

Cuối cùng, ta không kìm được, nôn khan một tiếng, nhưng lại chẳng thể nôn ra thứ gì.

 

27

 

Lễ sắc phong Hoàng hậu vốn là một nghi thức vô cùng rườm rà và phức tạp.

 

Trước khi sắc phong, cần phải chọn ngày lành tháng tốt, đưa bát tự của Hoàng hậu đến Khâm Thiên Giám để tế bái suốt bốn mươi chín ngày, sau đó mang bát tự ấy về Thái Miếu tiếp tục thờ cúng thêm bốn mươi chín ngày nữa.

 

Sau đó, Hoàng hậu phải tắm gội tịnh thân, trai giới ba ngày trong Thái Miếu, đích thân khấn vái thần linh, mới có thể tiến hành đại lễ sắc phong.

 

Thế nhưng, đến lượt Tiêu Viễn Tễ, mọi trình tự đều bị lược bỏ.

 

Những gì liên quan đến ta lại càng bị xóa sạch, rút gọn đến mức tận cùng.

 

Nhờ vậy, đại lễ sắc phong mới có thể hoàn tất trong khoảng thời gian gấp gáp như vậy.

 

Ngày sắc phong, ta khoác trên mình phượng bào, đầu đội phượng quan, chân mang hài thêu phượng, dưới sự dẫn dắt của lễ quan, từng bước tiến vào đại điện Phụng Thiên.

 

Trên đài cao ở trung tâm đại điện, thân vương Di Hiền tuổi già sức yếu, hai tay nâng quyển điển thư sắc phong, uy nghi đứng đó.

 

Ta thoáng sững sờ.

 

Từ trước đến nay, sứ giả sắc phong Hoàng hậu Đại Sở vốn đều do đại thần Lễ bộ đảm nhiệm.

 

Ngay cả Tiên hoàng hậu năm xưa, người và Tiên đế là thanh mai trúc mã, tình thâm ý trọng, nhưng sứ giả sắc phong cũng chỉ là một vị đại thần trong Nội các.

 

Thế mà lần này, lại là một thân vương.

 

Hơn nữa, còn là Di Hiền thân vương, trưởng bối có bối phận cao nhất trong hoàng thất Tiêu gia hiện tại.

 

Tiêu Viễn Tễ đang ra mặt vì ta đây mà.

 

Thật là... nực cười.

 

Lúc ta hận hắn đến tận xương tủy, hắn lại cố tình làm ra vẻ sủng ái ta.

 

Ta thực sự không hiểu hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.

 

Ta cố nén cảm xúc, vừa định quỳ xuống tiếp chỉ.

 

Thân vương Di Hiền bỗng lên tiếng: "Thánh thượng có chỉ, đặc biệt miễn quỳ tiếp phong cho Hoàng hậu nương nương."

 

Ta che giấu tâm tư, lặng lẽ đứng nghe sắc phong, hoàn tất đại lễ trong tư thế thẳng người.

 

Đêm xuống, ta lặng lẽ đứng bên cửa sổ, ngước nhìn những vì tinh tú thưa thớt trên bầu trời.

 

"Tịch dạ tinh thần tịch dạ phong, họa lâu tây bạn quế đường đông." (Đêm qua sao sáng, đêm qua gió lộng. Bên tây lầu họa, bên đông quế đường.)

 

Tiêu Viễn Tễ đi vào đúng lúc ấy.

 

Hắn bước đến cạnh ta, ngẩng đầu nhìn trời, nhưng chẳng thấy gì đặc biệt.

 

"Tình Tình, nàng đang nhìn gì vậy?"

 

Sắc mặt hắn ửng hồng, chân mày giãn ra, khóe môi nhếch lên tự nhiên.

 

Chỉ cần liếc mắt cũng thấy hắn đang rất vui vẻ.

 

Ta ngẩn ngơ nhìn trời, lòng trôi về nơi xa xăm: "Không biết... liệu chàng có đang ngắm cùng một bầu trời với ta hay không."

 

Nét mặt Tiêu Viễn Tễ lập tức sa sầm.

 

Hắn gằn giọng, từng chữ trầm thấp: "Chàng? Là ai? Văn Nhân Dữ?"

 

Ta khe khẽ ngâm: "Tịch dạ tinh thần tịch dạ phong, họa lâu tây bạn quế đường đông."

 

"Thân vô thái phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông." (Thân không cánh phượng để cùng bay, lòng lại có thần giao cách cảm.)

 

Sắc mặt hắn đen kịt, bàn tay siết chặt.

 

"Hay cho câu 'thân vô thái phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông'!"

 

Hắn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy tàn nhẫn.

 

"An Dữ Tình, nàng đừng quên, bây giờ nàng là Hoàng hậu của ta!"

 

Một quyền giáng mạnh xuống khung cửa sổ.

 

"Rầm!"

 

Khung cửa rung lên, phát ra âm thanh chát chúa.

 

Tiếng động lớn khiến đám cung nhân bên ngoài hốt hoảng chạy đến.

 

Hắn giận dữ gầm lên: "Cút!"

 

Bọn cung nhân hoảng loạn quỳ rạp, không ai dám hó hé nửa lời.

 

Hắn nắm chặt cổ tay ta, ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ hắt lên khuôn mặt hắn, tỏa ra sự lạnh lẽo đến rợn người.

 

"Không sao cả, nàng cứ nhớ hắn đi."

 

Hắn cười lạnh, nụ cười quỷ quyệt đến đáng sợ.

 

"Chỉ mong, khi nàng uốn lượn rên rỉ dưới thân ta, vẫn còn đủ sức để nhớ hắn."

 

Lời vừa dứt, hắn lập tức cúi người, ngang ngược ôm lấy ta, sải bước về phía long sàng.

 

"......Ngươi buông ta ra! Tiêu Viễn Tễ, ngươi buông ta ra!"

 

Ta liều mạng giãy giụa, trong lòng chưa từng có khoảnh khắc nào tuyệt vọng đến vậy.