Nhưng Tạ Tiến vẫn đang ra sức đánh người, ta không còn thời gian để suy nghĩ.
Ta nháy mắt rơi lệ, bật khóc òa lên.
Hắn sắp tham gia khoa cử, không thể để xảy ra án mạng lúc này.
*
Nghe tiếng ta khóc, Tạ Tiến lập tức dừng tay, lăn xuống khỏi người gã mập.
Đám người kia vội vàng kéo gã mập bị đánh đến thê thảm bỏ chạy.
*
Tạ Tiến nhìn theo bóng lưng bọn chúng, tức giận ôm ta thật chặt vào lòng:
"Sau này ai dám bắt nạt nàng, ta sẽ lấy mạng hắn!"
03
Chúng ta vừa đặt chân về đến nhà mẹ đẻ, biểu tỷ đã ngay sau đó xuất hiện.
Trước cửa phủ vang lên tiếng pháo nổ giòn tan, các trưởng bối trong tộc đồng loạt ùa ra.
Bọn họ đẩy ta sang một bên, mặt mày nịnh nọt, vây quanh Tiêu Vi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cứ như người thân của họ chính là hắn vậy.
*
Chỉ có mẫu thân chạy đến, ôm ta chặt cứng trong lòng.
Phụ thân liếc nhìn chân của Tạ Tiến, thở dài một tiếng rồi quay lưng bước đi.
"Con gái, sao khóc rồi? Có phải bị ủy khuất không?"
Mẫu thân thấy vệt nước mắt chưa khô trên má ta, ánh mắt đầy đau lòng.
"Nếu không thích thì hòa ly đi, đừng bắt nạt một người ngốc."
Câu nói vừa dứt, tất cả trưởng bối đều sững sờ.
*
Tạ Tiến chỉ cười nhạt, lộ rõ vẻ chẳng thèm bận tâm.
"Không phải đâu, là do chó lớn hung dữ dọa ta, Tạ Tiến đánh chó, ta sợ quá nên khóc thôi."
Ta kéo tay áo Tạ Tiến lên, để lộ vết thương hắn bị đánh lúc trước.
Ta khoa tay múa chân, kể lại chuyện hai người gặp bầy chó hoang, hắn vì bảo vệ ta mà bị thương, còn ta khóc vì đau lòng.
Tạ Tiến liếc Tiêu Vi, lấy khăn tay ra lau sạch nước mắt cho ta, dịu dàng nói:
"Nương tử ngốc của ta, ta không đau chút nào. Nàng là thê tử của ta, ta không bảo vệ nàng thì ai bảo vệ đây?"
*
Ánh mắt Tiêu Vi thoáng hiện lên một cơn sóng ngầm, bàn tay lặng lẽ siết chặt thành quyền.
Sắc mặt biểu tỷ trở nên khó coi, nàng gượng cười, khoác tay Tiêu Vi, dịu dàng nói:
"Tiêu ca ca, chàng từng nói phu thê là một thể, người nhà ta cũng là người nhà chàng. Nhưng mà muội muội đã có chồng rồi, huynh đừng bận tâm nữa."
Nàng căm hận nhìn ta, quay sang nói với phụ mẫu ta:
"Thúc phụ, thẩm thẩm, cây trâm ngọc này là do phu quân lập công được hoàng thượng ban thưởng. Con vốn muốn tặng muội muội, nhưng muội ấy ngốc nghếch thế này, nhỡ làm rơi vỡ thì biết ăn nói sao với hoàng thượng đây?"
Một vị thẩm trong tộc nhìn cây trâm, đôi mắt sáng rực:
"Đúng thế, một kẻ ngốc suốt ngày không bước chân ra cửa, làm sao xứng đeo thứ tốt như vậy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Biểu tỷ buông lời mỉa mai, liếc ta một cái rồi quay người bước đi.