Cố Lương chẳng hề nhìn ta, vài lọn tóc rủ xuống trán, dù sa cơ thất thế nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lùng.
Ta chậm rãi lên tiếng:
"Thuở nhỏ, vì nhà ta làm nghề khám nghiệm tử thi, người trong trấn đều tránh xa, cho là không may mắn. Ta cùng lũ trẻ con chơi nặn bùn nhưng chưa kịp nặn xong một hình người, bọn họ đã bị cha mẹ gọi về bằng đủ loại lý do. Ca ca, chỉ có huynh là bằng lòng chơi cùng ta."
Hắn vẫn không phản ứng.
"Quận chúa nay thân phận tôn quý, đã khác một trời một vực. Chuyện trẻ con không cần nhắc lại nữa."
Ta cười cười, cúi xuống nghịch cọng cỏ khô trong lao ngục.
"Năm tám tuổi, huynh thấy ta đứng dưới gốc cây, lập tức cầm gậy, hỏi ta có muốn ăn táo chua không? Đồng môn của huynh lén nhắc nhở huynh nên tránh xa ta kẻo bị xui xẻo. Huynh phản bác lại bọn họ rằng: Kết bạn quý ở chân tâm. Không phân biệt môn hộ, chẳng kỳ thị nghề nghiệp. Phải lấy nhân nghĩa làm trọng, xem lễ nghĩa liêm sỉ làm căn bản, giữ lòng thiện lương, hành xử chính trực. Huynh nói cả một tràng khiến cho đám thư sinh đỏ cả mặt."
Cổ họng Cố Lương khẽ động, hắn quay đầu nhìn lên song sắt trên đỉnh đầu:
"Muội phát hiện từ bao giờ?"
"Dấu răng ấy."
Làm nghề khám nghiệm tử thi, quan trọng nhất là sự tỉ mỉ. Dấu vết trên thi thể, không thể bỏ sót dù chỉ một chi tiết nhỏ.
Sau đó, lúc Đơn Niệm Lê nói chuyện, ta liếc nhìn hình dáng, kích cỡ răng của nàng, phát hiện chúng hoàn toàn khớp với vết cắn trên cổ tay của Cố Lương.
"Ta đoán, nàng ta hận huynh tự ý quyết định."
Đơn Niệm Lê luôn cho rằng, nếu không phải cha ta vạch trần sự thật thì mẫu thân nàng đã không tìm đến cái chết. Cũng sẽ không có cảnh nàng còn nhỏ mà đã bơ vơ không nơi nương tựa.
Hận ý trong lòng nàng chưa từng nguôi ngoai một ngày nào.
Vì thế, nàng sai Cố Lương nghĩ cách đưa ta và mẫu thân vào kinh, chờ thời cơ báo thù. Bà chỉ có một mình, đơn độc đến đây.
Khi ấy, hẳn bà đã biết rằng chuyến đi đến Trường An này sẽ không hề dễ dàng.
Sau khi vào cung, mẫu thân ta tìm cách thu hút sự chú ý của công chúa, mong được che chở. Nhân tiện, bà cũng nói với công chúa rằng đứa trẻ năm xưa vẫn còn sống. Nào ngờ cuộc trò chuyện giữa bà và công chúa lại bị Đan Niệm Lê nghe thấy.
Nàng ta lo sợ thân phận giả bị bại lộ, càng sợ công chúa biết được chuyện nàng ta mạo danh mà bỏ mặc huyết mạch thật sự của hoàng thất lưu lạc bên ngoài suốt bao năm. Nếu bị vạch trần, nàng ta sẽ không còn chốn dung thân. Vậy nên, để tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý, nàng ta đã lên kế hoạch hãm hại công chúa vào ngày lễ Thượng Tị.
Ta túm lấy cánh tay Cố Lương, trên cổ tay hắn vẫn còn dấu vết của vết cắn ngày trước, giờ chỉ còn vài điểm mờ màu vàng nhạt.
"Ca ca, Đan Niệm Lê bảo huynh đưa ta về kinh để nàng ta tiện ra tay. Nhưng huynh lại đưa ta đến bên người nam nhân mà nàng ta yêu thương, nàng ta tất nhiên sẽ nổi giận."
Cố Lương nhắm mắt lại: "Là ta có lỗi với muội, muốn g.i.ế.c muốn chém, tùy ý muội."
Ta nâng cằm hắn lên. Gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo, hàng mi khẽ run rẩy, một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt.
"Uyển Trân, chỉ cầu xin muội, tha cho mẫu thân ta."
Ta lắc đầu: "Ca ca, ta không độc ác như huynh. Ta không g.i.ế.c huynh. Không những thế, ta còn có thể giữ mạng cho Đan Niệm Lê."
Ánh mắt hắn lóe lên tia kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Huynh sợ nàng ta không chịu từ bỏ, đúng không? Hai tháng sau, khi lễ sắc phong của Thái tử kết thúc, ta sẽ để Thái tử thỉnh cầu Hoàng đế ban hôn. Khi ấy, hơn một nửa cấm quân trong cung sẽ điều động về phía Thái Cực Điện để bảo vệ lễ nghi, lúc đó phòng vệ cửa Nam sẽ lơi lỏng. Ta có thể sắp xếp người giúp các người rời khỏi kinh thành."
Ta dừng lại một chút rồi nhìn thẳng vào hắn: "Mẫu thân huynh, huynh, và người huynh yêu, tất cả đều có thể bình an rời đi."
"Sao lại như vậy..." Hắn chậm rãi mở mắt, trong mắt toàn là nghi hoặc.
Ta lấy từ trong tay áo ra một quả táo chua, đặt lên bàn trước mặt hắn.
"Chỉ vì điều này thôi."
"Ca ca, tấm lòng của huynh lúc nhỏ đối với Uyển Trân, ta vẫn chưa quên."
"Nếu vậy, hiện giờ Niệm Lê..."
Đàn ông đều như vậy. Chỉ cần nghĩ đến người con gái mình yêu, đáy mắt sẽ sáng lên rực rỡ. Ta đặt sợi vòng tay bạc mà Vân Xuân cho người tìm được lên trước mặt hắn.
"Ta thực sự không giấu nàng ta. Đồ này là người của ta nhặt được ở phía Tây Bắc."
"Sợi vòng tay này là quà sinh thần mà phụ thân nàng ta tặng. Nếu không phải tình thế cấp bách, nàng ta sẽ không đánh rơi..." Hắn đột ngột ngẩng đầu, tròng mắt co lại: "Nàng đi đầu quân cho phản tặc sao?"
Ta gật đầu. Hiện giờ trong kinh, nàng ta như chuột chạy qua đường, ai ai cũng muốn đuổi giết. Chỉ có Tây Bắc, có lẽ mới là nơi duy nhất dung chứa nàng ta.
"Huynh có nhớ nàng ta còn một người cậu từng tòng quân không?" Ta hỏi.
Năm xưa, hai huynh đệ của phu nhân huyện lệnh đều từng nhập ngũ. Người anh cả phạm trọng tội trong quân, bị tước quân tịch, lưu lạc trở thành thủ lĩnh thổ phỉ ở huyện Bình Viễn.
Còn người em trai chuyên cưỡng đoạt phụ nữ, ham mê sắc dục. Nhưng do quyết đoán tàn nhẫn, hắn ta lập được không ít chiến công, những tội lỗi trước đây của hắn cũng nhiều lần bị người ta che giấu.
"Tuyệt đối không thể để Niệm Lê tìm đến hắn ta! Tên súc sinh ấy xấu xa khét tiếng, tuyệt đối không thể..."
Ta nhẹ nhàng đè tay hắn lại, ra hiệu hắn yên tâm:
"Nàng ta không biết cưỡi ngựa, cũng không mang theo xe ngựa. Với thân thể yếu đuối của nàng ta, không quá hai ngày, người của ta sẽ đuổi kịp, không để nàng ta đi lạc đến mức không còn đường quay đầu."
"Uyển Trân... muội... ta..." Ánh mắt Cố Lương hiện lên vẻ áy náy.
Ta ra hiệu cho Vân Xuân mang đồ ăn vào. Mạnh Hành Chi thẩm vấn phạm nhân có một phương pháp rất đặc biệt: không cho họ ăn, nhưng đến giờ cơm thì trong lao lại tràn ngập mùi thịt thơm nức. Được ngửi mà không được ăn, chính là hình phạt giày vò nhất.
Cố Lương đã ba ngày không có gì vào bụng. Nhìn thấy bàn ăn với những món ăn tinh tế, dáng vẻ phong nhã nho nhã thường ngày của hắn biến mất, hắn ăn ngấu nghiến như một con thú đói.
Ta sợ hắn bị nghẹn, bèn múc từng thìa canh gà đã hầm suốt hai canh giờ, chậm rãi múc vào bát đưa cho hắn.
"Ca ca, ta chỉ muốn biết, mẫu thân ta... đã c.h.ế.t như thế nào?"