Sáng hôm sau, khi thức dậy, ta vào cung bái kiến Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương. So với hai ngày trước, bệnh tình của Hoàng thượng đã trở nặng, thậm chí không thể xuống giường.
Thái tử vào triều chấp chính. Ta dâng lên vài quả thọ nguyên.
"Hoàng thúc, đây là đặc sản ở huyện Bình Viễn. Trân nhi nghe danh y nói rằng loại quả này có thể luyện thành đan dược kéo dài tuổi thọ."
Thái y vui mừng nhận lấy: "Hạt tròn đầy đặn, sắc đỏ sẫm. Vi thần chỉ từng đọc qua về thứ này trong y thư, chưa từng tận mắt trông thấy."
Mắt Hoàng thượng đã ầng ậng nước.
"Ngươi và mẫu thân ngươi đều là những đứa trẻ tốt. Hành Chi tài trí xuất chúng, phẩm hạnh đoan chính. Nay thấy hai đứa kết thành phu thê, trẫm cảm thấy an lòng. Trẫm tuổi đã cao, ngày sau nếu có thể đoàn tụ với Bình Nhạc, cũng có thể cho nàng một lời fiair thích…"
Ta khẽ lắc đầu, mắt hơi hoe đỏ, nhẹ giọng nói:
"Hoàng thúc đâu đã già, người vẫn còn khoẻ mạnh mà. Chúng ta mới đoàn tụ chưa bao lâu, đã phải chia lìa sao? Người không muốn tận mắt nhìn thấy cháu trai của mình chào đời, ôm đứa bé vào lòng, hôn đứa bé một cái sao? Người nỡ lòng bỏ lỡ niềm vui gia đình ấy?"
Ngài không ngờ ta lại quyến luyến mình đến vậy, khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào về chuyện sống c.h.ế.t nữa. Gió nhẹ nhàng lướt qua, Hoàng thượng lại ho khan, Hoàng hậu vội vã đỡ ngài nằm xuống nghỉ ngơi.
Rời khỏi cung Càn Thanh, ta lau khô nước mắt, đi đến phủ công chúa. Sau khi dâng trà kính Phò mã, chúng ta ngồi trò chuyện.
"Nghe nói bên cạnh phụ thân có hai vị tướng quân, được coi là cánh tay trái phải của người?"
Ông gật đầu: "Cánh trái có Tổng binh Từ Thành Giang, cánh phải có Tổng binh Phương Đại Hải. Hai người này đã theo ta nhiều năm rồi."
"Hai người bọn họ, hôm nay có ai lấy cớ cáo bệnh không?" Ta chậm rãi gạt bọt trà, giọng điệu có phần thản nhiên.
"Sao con biết...?" Phò mã cau mày: "Từ Thành Giang tối qua lỡ trẹo chân, sáng nay ta để hắn nghỉ ngơi rồi."
Ta đặt chén trà xuống, nghiêm túc nhìn hắn.
"Phụ thân, xin hãy tin tưởng con, điều con sắp nói sau đây..."
24.
Dưới trời thu, lò sưởi dưới nền điện Càn Thanh đã bắt đầu nhóm lửa sưởi ấm. Hầu hết chính vụ đều do Thái tử xử lý. Trước long sàng của Hoàng đế, bình phong vây kín, che chắn nghiêm ngặt.
Ta lệnh cho Vân Xuân đích thân đến huyện Bình Viễn, thúc giục vận chuyển toàn bộ số quả thọ nguyên có thể thu hoạch được về Trường An gấp trong vòng tám trăm dặm, mang đến cho Hoàng thượng luyện đan. Nàng ấy nhân tiện ghé về Trần gia thăm phụ thân ta, nghe nói gần đây khí sắc của ông rất tốt.
Người do Phò mã phái tới hẳn là đã tận tâm tận lực.
Vài ngày trước Trùng Dương, ta chỉ đứng một lát mà cả người đã mệt mỏi rã rời. Nguyệt sự hai tháng không tới, ta có chút lo lắng liệu có phải đã mắc bệnh gì không.
Mạnh Hành Chi trấn an ta: "Phu nhân hẳn là mấy ngày nay lo liệu chuyện yến tiệc Trùng Dương nên mệt mỏi quá độ rồi."
Hắn gọi Thái y đến kê đơn an thần cho ta. Hứa Thái y xách hòm thuốc, cúi người bước vào. Gương mặt ông ta trầm ổn, đặt khăn lụa lên cổ tay ta rồi bắt mạch.
Chờ mãi không thấy phản ứng, Mạnh Hành Chi không khỏi sốt ruột: "Thế nào? Thái tử phi chẳng lẽ thật sự có bệnh?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lông mày Hứa Thái y khẽ giãn ra, cúi đầu thi lễ: "Chúc mừng điện hạ, chúc mừng phu nhân."
Ta và Mạnh Hành Chi nhìn nhau, không rõ ý tứ.
"Chúc mừng nương nương, đã có thai rồi!"
Mạnh Hành Chi mừng rỡ khôn xiết: "Thật sao?"
"Chắc chắn như thế! Mạch tượng của phu nhân rõ ràng có lực, trơn mà không sáp, chính là hỉ mạch không thể nghi ngờ."
Ta nở nụ cười. Không uổng công ta uống thuốc bổ suốt hai tháng qua. Mạnh Hành Chi phấn khởi, lập tức lệnh thưởng bạc hậu cho mọi người. Thưởng Thái y viện, thưởng toàn bộ hạ nhân trong phủ, thưởng cả thị vệ trực trong cung.
Chưa đến nửa khắc, tin vui ta mang thai đã truyền khắp hoàng cung. Hoàng đế nghe tin hỉ, uống thuốc cũng không còn chống đối như mấy ngày trước. Thái tử hiện bận rộn chính sự, lúc rảnh rỗi ta cũng tựa vai hắn cùng xem tấu chương.
Hắn sợ ta mệt.
Ta xoa bụng, tinh nghịch cười: "Cứ xem như là hài nhi sớm học đạo trị quốc từ phụ vương đi."
Mạnh Hành Chi đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó.
"Mật thám ta cài trong Tây Bắc truyền tin về. Hiện tại, đại quân Tây Bắc bị phân tán thành nhiều đạo nhỏ, lợi dụng đêm tối lặng lẽ hành quân, từ nhiều hướng khác nhau âm thầm áp sát Trường An."
Ta lặng lẽ nghiền mực: "Vậy điện hạ đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Hết thảy cứ theo kế hoạch của chúng ta mà tiến hành."
Đêm khuya bốn ngày sau, trăng khuyết như lưỡi câu, Trường An tĩnh lặng không một tiếng động. Không biết từ khi nào, cửa thành đã mở rộng, phản quân ào vào như nước lũ. Chúng cưỡi chiến mã cuồng loạn, phóng hỏa bừa bãi, đốt cháy nhà cửa hai bên đường.
Lửa bốc cao lên tận trời. Mùi cháy khét nồng nặc khiến người ta khó thở. Dẫn đầu phản quân chính là Khang Vương. Bên cạnh hắn, hai viên tướng đi kèm, một kẻ phía trước còn ôm chặt một nữ tử che mạng lụa màu xanh phấn.
Lính tráng xông vào dân cư, lục soát cướp bóc vàng bạc châu báu. Chợt có kẻ cảm giác không đúng.
"Vương gia, nhà này không có người!"
"Vương gia, nhà này cũng không có!"
"Vương gia... bá tánh đã bị sơ tán từ lâu rồi... chúng ta..."
Trên mái nhà hai bên đường, cung thủ dày đặc chợt hiện thân, cung tên đã kéo căng đến cực hạn, mũi tên lạnh lẽo, chói lóa ánh bạc, nhắm thẳng vào phản quân.
"Trúng kế rồi..."
Khang Vương buột miệng chửi thề, lập tức ghìm cương quay đầu định đào tẩu. Đáng tiếc, cửa thành ngay từ khi chúng tiến vào Trường An đã bị đóng chặt. Từ trong bóng tối, đại quân triều đình như hồng thủy ập đến, mau chóng bao vây phản quân chặt như nêm cối.
Ta và Mạnh Hành Chi sóng vai đứng ở hàng đầu đại quân, nhìn thẳng vào phản quân phía trước đang hoảng loạn khiếp sợ.
"Khang Vương điện hạ, đường lui đã không còn nữa."
"Bỏ vũ khí xuống, kẻ quy hàng, triều đình tự sẽ khoan hồng."