“Tưởng Nhan! Tao nuôi mày bao nhiêu năm, đến lúc khó khăn mày lại quay lưng rời đi?!”
“Mày là đồ vong ân bội nghĩa!”
Trần Kỳ Hồng mẹ tôi thì nghiến răng:
“Muốn đi cũng được. Trả hết số tiền tụi tao đã bỏ ra nuôi mày đi!”
Tôi cười lạnh:
“Tiền à?”
“Mấy năm nay tôi mang lại bao nhiêu lợi nhuận cho công ty, chỉ sợ đã gấp nhiều lần cái gọi là ‘chi phí nuôi tôi’ rồi.”
“Hai người tự hỏi lại xem…Hồi đó đến cô nhi viện nhận nuôi tôi,có phải vì lòng tốt không?”
“Chẳng qua là muốn tìm một ‘đứa con có thể bán được giá cao’.”
“Trước khi Tưởng Hoan trở về, hai người bắt tôi lấy lòng Lâm Chiếu Dã.”
“Sau khi cô ta trở về, lập tức muốn chuyển mối hôn sự ấy cho con ruột, còn tôi thì chuẩn bị gả cho một ông già nào đó để đổi lấy tiền, có khi chính là lão Chủ tịch Thụy Hoa đó chứ gì?”
“Lúc đó, chỉ cần lấy được tiền… hai người sẽ lập tức vứt bỏ tôi, đúng không?”
“Tưởng Ngọc Sơn, Trần Kỳ Hồng đừng nói với tôi về thứ gọi là tình thân.”
“Hai người không xứng.”
“Tôi từng thật lòng xem hai người là cha mẹ nhưng cũng chỉ đến hôm nay là chấm dứt.”
Cả hai run lên vì tức giận, mặt tái mét.
Nhưng không phản bác nổi lấy một câu.
Cuối cùng, chỉ còn lại tiếng quát:
“Cút! Mày cút ra khỏi đây cho tao!”
Thật ra…
Không cần họ nói, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn hành lý rồi.
Tôi đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Tưởng.
Cái tên “Tưởng Nhan” tôi vẫn tiếp tục dùng suy cho cùng, cũng chỉ là một cái tên mà thôi.
Rời khỏi biệt thự họ Tưởng, tôi chuyển đến sống trong căn hộ nhỏ mà tôi từng mua.
Không ngờ, ngày hôm sau, người hàng xóm mới dọn đến lại là Lâm Chiếu Dã.
Anh vẫn là cái vẻ mặt “lầy lội” quen thuộc:
“Bất ngờ không? Gặp tôi vui không? Mau tới ôm tôi cái nào, hôn tôi cái nữa~”
“…"
Tôi bật cười, bước đến vòng tay qua cổ anh.
Còn chưa kịp nhón chân lên thì… nụ hôn nóng bỏng và vội vã đã rơi xuống từ môi anh chặt chẽ, cuồng nhiệt như muốn bù đắp cho tất cả những điều đã lỡ.”
…
Công ty của tôi chính thức ký hợp tác với Wintron.
Tưởng Ngọc Sơn và Trần Kỳ Hồng từ đó không còn tìm tôi nữa.
Tôi đoán chắc Lâm Chiếu Dã đã thay tôi xử lý họ rồi.
Cuộc sống bỗng trở nên bình lặng.
Tôi ngày nào cũng bận rộn, cuốn theo công việc.
Tối hôm đó, mãi đến 11 giờ, tôi mới rời khỏi văn phòng.
Lâm Chiếu Dã đứng đợi bên cạnh xe, gọi tôi:
“Nhanh lên! Anh sắp ngủ gật rồi đây này!”
À đúng rồi ngoài việc không hút thuốc, không uống rượu, anh còn có thói quen ngủ sớm dậy sớm.
Tôi mỉm cười bước tới.
Ngay lúc đó một luồng ánh sáng trắng chói lóa quét ngang qua.
Tôi giơ tay che mắt, nhưng không thấy gì rõ ràng.
“Cẩn thận!”
Tiếng hét của Lâm Chiếu Dã vang lên.
Ngay sau đó một lực rất mạnh xô vào người tôi, tôi bị anh đẩy ngã xuống đất.
“Ầm” một tiếng nổ vang dội.
Khi tất cả trở lại yên tĩnh, tôi mới nhìn thấy: một chiếc xe đã đ.â.m thẳng vào bồn hoa không xa.
Tôi vừa gọi báo cảnh sát xong, anh đã quay lại, thấp giọng:
“Là Tưởng Hoan. Cô ta đã chết.”
Kiếp trước Tưởng Hoan thuê người đ.â.m c.h.ế.t tôi.
Kiếp này chính cô ta tự lao vào kết cục ấy.
Lâm Chiếu Dã lần này không tự sát.
Anh đã cứu tôi.
Và người chết, là cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi ôm chầm lấy Lâm Chiếu Dã:
“Chỉ cần anh không sao… là tốt rồi.”
Anh cũng ôm chặt lấy tôi:
“Chúng ta… đều không sao.”
Có lẽ, lần này… vận mệnh đã thật sự mỉm cười với tôi và anh.
Tin tức Tưởng Hoan lái xe đ.â.m tôi nhanh chóng gây bão khắp mạng xã hội.
Và rồi, chính áp lực dư luận mới là giọt nước tràn ly, đè sập hoàn toàn Tập đoàn Tưởng Thị.
Tưởng Hoan chết.
Trần Kỳ Hồng vì cú sốc quá lớn mà tinh thần sụp đổ, phải đưa vào bệnh viện tâm thần.
Tưởng Ngọc Sơn thì vì suốt đời ăn nhậu, tiếp khách, rượu bia triền miên, cộng thêm cú sốc lần này, huyết áp tăng vọt, dẫn đến tai biến mạch m.á.u não, nằm liệt một chỗ không nhúc nhích nổi.
Tập đoàn Tưởng Thị… chính thức sụp đổ.
Tôi chẳng vui mừng, chỉ cảm thấy may mắn vì Lâm Chiếu Dã vẫn ở bên tôi.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lâm Chiếu Dã nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi khẽ nói:
“Sau này, em sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.”
Rồi bật cười khẽ:
“Nhưng…Em vẫn cảm ơn họ. Vì nếu không có họ, em đã chẳng thể gặp được anh.”
Ngay lập tức, Lâm Chiếu Dã lại ngẩng mặt lên vênh váo:
“Anh biết mà! Em yêu anh đến mức không dứt ra nổi rồi~”
“…"
Anh ra vẻ khó xử, lầm bầm:
“Được rồi… Thế thì kết hôn với anh đi, nể tình em yêu anh nhiều như vậy.”
Tôi bật cười, lườm anh:
“Ừ, được đấy.Vậy thì cưới thôi.”
“…"
Lâm Chiếu Dã đơ mặt ra một lúc, như thể chưa kịp phản ứng lại.
Nhìn anh lúc ấy… ngốc nghếch mà đáng yêu đến lạ.
Mùa xuân năm sau, tôi và Lâm Chiếu Dã tổ chức một đám cưới long trọng.
Trời rất đẹp.
Hoa nở rộ khắp vườn, gió nhẹ và nắng cũng vừa đủ ấm.
Đêm tân hôn, khi mọi thứ lắng lại, anh đột nhiên ôm tôi, khẽ nói:
“Đêm qua anh nằm mơ. Một giấc mơ… thật đến lạnh người.”
“Anh bị Tưởng Hoan bỏ thuốc. Cô ta lấy điện thoại của anh, khóa trái cửa.”
“Anh cố gắng kìm chế, nhưng cô ta vẫn không buông tha, còn làm anh ngất đi.”
Khi anh tỉnh lại… bên cạnh là cảnh hai người nằm đó, quần áo xộc xệch. Anh tưởng rằng… mình đã phản bội em.”
“Anh thấy mình bẩn, thấy không còn xứng đáng với em nữa…”
“Rồi anh tự tử trong căn phòng cưới của hai đứa.”
“Trước khi chết, anh để lại cho em một bức thư tuyệt mệnh, chỉ viết vỏn vẹn:”
“Anh yêu em.”
“Sau khi anh chết…em cũng không sống tốt hơn.”
“Họ ép em cưới một ông già, và cuối cùng em bị Tưởng Hoan thuê người đ.â.m chết.”
Tôi cảm thấy như tim bị bóp nghẹt.
Quả nhiên…
Tất cả những bi kịch trong kiếp trước, đều là cái bẫy do Tưởng Hoan giăng ra.
Lâm Chiếu Dã run lên, giọng anh dần khàn, rồi nghẹn lại:
“Tưởng Nhan… Đó là thật, đúng không?”
Anh ôm chặt lấy tôi như sợ tôi tan biến.
Còn tôi… cũng siết chặt vòng tay ôm anh, mùi hương thân thuộc của anh khiến tôi cảm thấy bình yên biết bao.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn còn ánh nước của anh, mỉm cười:
“Những chuyện đó… không còn quan trọng nữa.”
“Điều quan trọng là hiện tại, chúng ta đang ở bên nhau.”
“Và điều quan trọng hơn cả…”
Tôi khẽ thì thầm:
“Chồng à, em yêu anh.”
Lâm Chiếu Dã ôm lấy tôi, thân thể còn đang khẽ run.
Từng từ từng chữ bật ra từ cổ họng anh vỡ vụn, khàn đục, nhưng rõ ràng và tha thiết: