Cậu duỗi tay sờ một chút, cẩn thận nói: "Có đau không?" Thấy làn da run lên, Cố Giang Hành mở to mắt kinh ngạc, ngữ khí khoa trương kêu lên: "Đau lắm." Quý Xán lại càng áy náy, nói: "Xin lỗi, lúc đó tức quá, đợi khi về tôi bôi thuốc giúp anh." Cố Giang Hành cợt nhả nói: "Không cần, em hôn anh một cái là sẽ hết đau." Quý Xán: "......" Cố cẩu không hổ là Cố cẩu, mệt cho cậu lúc trước còn đau lòng vì hắn.
"Không thì thổi nhẹ cũng được?" Cố Giang Hành đuổi theo, đang muốn nắm lấy bàn tay nhỏ kia, không ngờ có một giọng nói nghiêm khắc quen thuộc vang lên từ phía sau.
"Hai em kia đứng lại!" Ngay sau đó, ánh sáng từ đèn pin quét qua đây: "Buổi tối đứng lôi lôi kéo kéo làm cái gì đấy?" Cố Giang Hành cùng Quý Xán đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy chủ nhiệm giáo dục Địa Trung Hải quen thuộc.
"......" Hai người lại theo bản năng nhìn thoáng qua chân đối phương, ồ lần này đã đi giày da.
"Lần này tôi không cởi giày." Chủ nhiệm giáo dục đắc ý nói, thấy Quý Xán cùng Cố Giang Hành đêm hôm lại xuất hiện với nhau trong rừng núi hoang vắng, ông lập tức xụ mặt giáo huấn: "Nửa đêm nửa hôm, còn ở trong rừng làm cái gì hả? Buổi tối không an toàn, đừng tới gần hồ, về phòng ngủ sớm một chút đi." Quý Xán vâng một tiếng: "Bọn em về luôn đây."
"Còn có Cố Giang Hành, em mặc cái quỷ gì đấy?" Chủ nhiệm giáo dục nhìn thấy cẳng chân trụi lủi của Cố Giang Hành đang đi dép lê, vẻ mặt ghét bỏ: "Nếu không phải em lớn lên đàng hoàng, người khác sớm đã nghĩ em là biến thái rồi." "Em vừa mới tắm suối nước nóng ra, chưa kịp thay quần áo." Cố Giang Hành kéo kéo áo gió, lại hỏi: "Sao thầy lại tuần tra bên ngoài khách sạn?" "Nhiều học sinh như vậy, nếu có người giống các em chạy ra bên ngoài rồi xảy ra chuyện thì làm sao?" Chủ nhiệm giáo dục quơ quơ đèn pin, thúc giục nói: "Đừng nhiều lời, về ngủ nhanh.
Vất vả lắm mới được đi thư giãn một lần, chịu khó ngủ bù vào, đừng chơi muộn quá." Nhìn chủ nhiệm giáo dục rời đi, Quý Xán trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói: "Cảm giác ông ấy cũng không đáng ghét cho lắm." Cố Giang Hành: "Dong dài, phiền." Bọn họ xoay người về khách sạn, nhà ăn đã sớm đóng cửa, chỉ còn quán bar đang mở nhạc bên cạnh, hai người rón rén đi sang, nâng cằm giả vờ làm người trưởng thành đi vào.
May mà trong khách sạn không ai kiểm tra giấy tờ chứng minh thân phận nên Quý Xán cùng Cố Giang Hành rất thuận lợi vào được.
Cố Giang Hành đến quầy bar gọi đồ ăn vặt cùng hai chai đồ uống chuẩn bị đóng gói mang về.
Quý Xán gọi một ly soda ngồi một bên, lần đầu tiên cậu tới nơi giống như vậy, biểu tình lãnh đạm không hợp chút nào với âm nhạc ồn ào trong quán bar.
Đột nhiên, có người đập vào vai cậu thật mạnh.
"Ai muốn quẩy?!" Giọng nói Vương Anh Hạo từ cửa truyền đến, to đến mức mấy tiếng ồn ào trong quán bar đều bị đè xuống, nháy mắt chỉ còn lại tiếng nhạc đang bật.
Nghe thấy thanh âm này, học sinh lúc trước còn đang ồn ào huyên náo muốn quẩy lập tức chạy ra sau ghế dựa để trốn, hệt như dê trốn sư tử.
Quý Xán quay đầu lại, thấy Vương Anh Hạo mặc tây trang đi giày da đang gồng cơ bắp đứng ở cửa, hệt như xã hội đen đến để phá quán.
Mà trước mặt, lớp trưởng đang trốn sau ghế dựa điên cuồng nháy mắt với cậu.
Quý Xán thu hồi tầm mắt, giơ tay lên chào Vương Anh Hạo: "Hi." "Hi?" "Em uống bao nhiêu rồi hả?" Vương Anh Hạo tiến đến, quở mắng: "Thầy vừa không để ý là các em bắt đầu muốn quẩy đúng không? Uống cái gì mà uống? Đã bảo các em không được uống rượu cơ mà!" Quý Xán tủi thân vô cùng: "Em chỉ uống một ly soda thôi." "Soda?" Vương Anh Hạo để sát mũi vào, không ngửi thấy mùi rượu, sắc mặt lại càng đen: "Soda bán ở máy tự động có mười đồng một lon em không cần, em lại đến chỗ này để uống một ly soda bọn họ bán những 80 đồng?" Quý Xán: "......" Học sinh bây giờ, điều kiện tốt hơn so với bọn ông ngày trước.
Vương Anh Hạo thở dài: "Các em muốn tiêu xài thế nào thì tùy, nhưng trước khi thành niên không nên đến những nơi như thế này." Quý Xán cắn ống hút, lười biếng nói: "Vâng."
"Cố Giang Hành đâu?" Vương Anh Hạo quay đầu hỏi: "Còn em đến đây làm gì?" Trước mặt Cố Giang Hành để một đống đồ ăn vặt, thần sắc thản nhiên nói: "Em không ăn cơm tối, đến đây mua ít đồ ăn." Cho dù đại thiếu gia có muốn tới uống rượu cũng không cần thiết phải nói dối ông.