Vai Ác Vừa Nuôi Nhãi Con Vừa Nuôi Ta

Chương 13



Chương 13: Văn Cửu Uyên thương tâm không muốn biến thành Văn tiên sinh

Sau khi tỉnh dậy, Hạ Thư Từ ngáp một cái vì còn ngái ngủ, rồi đi sang phòng bên cạnh để xem Văn Cửu Uyên đã dậy chưa.

Nếu y đã tỉnh, hắn sẽ cùng nhau ăn vài miếng; nếu chưa, thì đánh thức y dậy luôn. Dù sao cũng sắp đến giờ trưa, mà cứ ngủ tiếp thì cả ngày trôi qua mất.

Thế nhưng khi Hạ Thư Từ đẩy cửa ra lại thấy bên trong trống rỗng, không thấy bóng người đâu.

Hắn đứng tại chỗ xoay một vòng, vẻ mặt ngơ ngác, đưa tay gãi gãi má.

Có lẽ Văn Cửu Uyên có việc nên đã ra ngoài, thấy hắn còn ngủ nên không gọi dậy.

Ban đầu Hạ Thư Từ cũng không để tâm lắm. Bởi vì tối nay có một buổi yến tiệc Kim Đan được tổ chức riêng cho hắn, cần ra ngoài chuẩn bị cùng các sư huynh sư tỷ. Hắn vừa ngâm nga một bài hát vừa làm cơm trưa, hâm nóng trong nồi rồi để lại một mảnh giấy nhỏ, nhắn rằng cơm để trong nồi, y tỉnh thì tự hâm lại mà ăn. Còn hắn buổi chiều phải ra ngoài, tối hai người sẽ ăn ở ngoài.

Vì đã nếm qua tài nấu nướng rất bất ổn của Văn Cửu Uyên lúc thì mặn, lúc thì nhạt nên nếu y không ở đây, Hạ Thư Từ cũng chẳng muốn ăn cơm mình nấu, liền dứt khoát ra ngoài tìm quán ăn cho xong.

Theo quy củ trong tông môn, mỗi khi có đệ tử tấn thăng Kim Đan sẽ tổ chức một buổi tiệc mừng. Lần này cũng đã chuẩn bị xong xuôi, định tổ chức vào đêm nay.

Ban đầu Hạ Thư Từ vẫn còn hơi hoang mang, không muốn rình rang. Nhưng các sư huynh sư tỷ thì lại rất kiên quyết, nói chuyện quan trọng như thế không thể qua loa, nhất định phải mở tiệc ăn mừng. Không ai chịu nghe hắn từ chối.

Hắn cảm động vô cùng, cũng chẳng khách sáo nữa, vui vẻ nhận lời.

Khi đặt đồ ăn và báo số người tham dự, Hạ Thư Từ không hề ngại ngùng mà kê thêm tên của Văn Cửu Uyên vào. Hắn còn đặc biệt nói trước khẩu vị y hơi đặc biệt, mọi người đều tỏ ý thông cảm.

Mắt Hạ Thư Từ xoay chuyển một cái, trong lòng lập tức nảy ra một chủ ý. Hắn đến tửu lâu để đặt món, sau khi bàn bạc xong với đầu bếp, liền nhờ người chuẩn bị riêng một phần tam huân tam tố theo khẩu vị đặc biệt, nếm thử thấy ngon, hắn liền rất hài lòng. Sau đó hắn bỏ phần ấy vào một hộp sạch sẽ, ghi chú rõ ràng, để riêng ra một bên, đợi đến bữa tiệc sẽ mang ra cho Văn Cửu Uyên.

Sắp xếp đồ ăn xong, hắn lại đến quảng trường trong tông môn phụ giúp bày trí, bận rộn đến tận chạng vạng mới hoàn thành đâu vào đó.

Hạ Thư Từ quay về động phủ một chuyến, vừa thò đầu nhìn vào thì phát hiện Văn Cửu Uyên vẫn chưa trở lại. Đồ ăn trong nồi đã nguội, căn phòng vẫn y như lúc hắn rời đi.

Hạ Thư Từ lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Sao Văn Cửu Uyên vẫn chưa về?

Hỏng rồi. Tất cả là do cái đầu óc chậm chạp này của hắn, quên không nói trước với Văn Cửu Uyên rằng hôm nay có yến tiệc Kim Đan, cũng chưa hỏi y có thể đến hay không.

Giờ thì hay rồi. Nếu Cửu Uyên có việc phải ra ngoài, e là sẽ bỏ lỡ yến tiệc lần này mất.

Hạ Thư Từ khẽ khàng khép cửa lại, trong lòng có phần mất mát.

Thực ra hắn vẫn mang một tia mong đợi, hy vọng Văn Cửu Uyên có thể đến tham dự. Thế nhưng y vì bận việc nên không đến, cũng không để lại lời nhắn, mà điều đó… hoàn toàn không có gì sai.

Tình cảm là tự nguyện, không đến cũng là điều thường tình. Huống hồ chính hắn cũng là người nghĩ chưa chu toàn.

Hạ Thư Từ đành đi hỏi sư huynh sư tỷ, xem liệu có thể dời lại nửa canh giờ được chăng.

Thời gian và địa điểm đã sắp xếp xong xuôi, không muốn để mọi người phải chờ quá lâu, hắn cũng thấy yêu cầu này có phần quá đáng, liền đỏ mặt ngượng ngùng bảo rằng thôi vậy, không cần nữa.

Sư tỷ mỉm cười, vỗ nhẹ vai hắn trấn an: “Đương nhiên là có thể.” Rồi còn sai sư huynh mời thêm một gánh hát đến biểu diễn ca vũ, đồng thời dọn vài món ăn lên trước để mở màn.

Người đến tham dự Kim Đan yến của Hạ Thư Từ đều là đồng môn trong Bạch Sắc Tông, thường ngày các đệ tử bị môn quy nghiêm ngặt ràng buộc, hiếm khi được thoải mái như hôm nay. Nay có một yến hội náo nhiệt như vậy, chỉ cần có cớ là ai nấy đều vui vẻ tận hưởng, huống hồ còn có ca vũ để xem.

Mọi người uống rượu, ăn món ngon, ai cũng buông lỏng, thi nhau ngâm thơ làm phú, tỉ thí quyền cước, thậm chí có kẻ còn rút kiếm lên múa kiếm biểu diễn, khung cảnh náo nhiệt vô cùng.

Thấy không ai tỏ ra không vui, Hạ Thư Từ yên tâm hơn phần nào, song lại âm thầm thấp thỏm trong lòng.

Đây là lần đầu tiên hắn ở thế giới này, cùng bằng hữu và người thân quen trải qua một “ngày hội” đúng nghĩa.

Văn Cửu Uyên không đến cũng chẳng sao. Dù sao, sau này… còn có dịp khác.

Nửa canh giờ trôi qua, sợ Văn Cửu Uyên về bụng đói, Hạ Thư Từ quay lại động phủ, hâm nóng phần thức ăn đã chuẩn bị sẵn, còn để lại một tờ giấy nhắn: nói rằng hắn đang tham dự Kim Đan yến trong tông môn, đêm nay sẽ không trở về.

Sau khi thu xếp đâu vào đấy, hắn cũng không còn vướng bận trong lòng nữa. Hít sâu một hơi, Hạ Thư Từ rời khỏi động phủ, tiện đường truyền âm cho sư huynh dặn họ dọn lên các món ăn đã chuẩn bị.

Thế nhưng hắn vừa rời bước, sau lưng bỗng vang lên một tiếng gọi mơ hồ, như từ giữa màn đêm vọng đến:

“Thư Từ.”

Hạ Thư Từ sững lại, lập tức quay đầu.

Trong màn đêm u tĩnh, Văn Cửu Uyên thân khoác trường bào huyền sắc, đứng trên mái hiên. Y hòa mình trong bóng tối mênh mông, ánh đèn lờ mờ rọi lên khuôn diện, tựa như khối mỹ ngọc ẩn mình trong sương mờ, khiến người ta khó mà nhìn rõ thần sắc.

Gió đêm se lạnh thoáng qua, thổi tung tay áo và mấy sợi tóc lòa xòa của hai người.

Ngay khoảnh khắc ấy, Hạ Thư Từ chợt có một ảo giác: Văn Cửu Uyên giống như loài chim di trú, đang dừng chân tạm nghỉ nơi đầu cành, chỉ cần nhẹ vỗ cánh là có thể bay vào bóng tối vô tận, tiếp tục cuộc hành trình không người biết trước.

Hắn vốn rất thích nhìn những con chim di trú đậu trên người mình nghỉ chân, còn cố ý vươn mầm nụ hoa sắp nở ra cho chúng thưởng ngoạn. Thế nhưng lúc ngoảnh đầu lại, ánh sao trên trời đã nhạt phai, còn người kia thì chẳng thấy đâu. Hắn ngơ ngác nhìn quanh, căn bản chẳng biết phải tìm về đâu đoạn duyên phận mong manh, không căn cơ này.

Hoa Hải Đường

Người đã đi rồi, một câu cũng chẳng nói.

Không biết nhìn vào còn tưởng là chưa từng có ai tới đây.

Hạ Thư Từ mím chặt môi, giọng nói khẽ tản vào trong gió:

“Văn Cửu Uyên.”

Văn Cửu Uyên mũi chân khẽ điểm, cả người phi thân đáp xuống:

“Chờ ta sao?”

Hạ Thư Từ phồng má, quay người bỏ đi, chẳng buồn để ý đến y, ném lại một câu:

“Không có, chỉ là về lấy chút đồ thôi.”

Văn Cửu Uyên sải bước đuổi theo:

“Vừa rồi có việc gấp, xin lỗi.”

Khoảng cách hai người dần rút ngắn lại, Hạ Thư Từ lúc này mới lờ mờ ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt nhưng đặc biệt trên người Văn Cửu Uyên, vị ngọt ấy rất quen thuộc.

Hương thơm này, hắn từng ngửi qua, chính là lúc Văn Cửu Uyên bị trúng tình độc tới tìm hắn nhờ giúp trước đây. Khi ấy, trên người y cũng có mùi hương như vậy.

Ngoài ra còn lẫn thêm mùi dược liệu hỗn tạp khác, giống như vừa mới từ đan thất bước ra.

Hạ Thư Từ không nhịn được, nghiêng đầu hỏi:

“Ngươi lại bị hạ dược? Hợp Hoan Tông?”

Loại dược tình độc này, phần lớn đều xuất phát từ Hợp Hoan Tông.

Văn Cửu Uyên dường như cũng cảm nhận được sự nghi ngờ trong giọng hắn. Y cúi đầu sửa lại tay áo, khẽ vung tay như muốn xua đi khí vị còn vương lại trên người, nhẹ giọng giải thích:

“……Không có. Chỉ là tiện đường đi ngang qua thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hạ Thư Từ giễu một câu:

“Ngươi lạnh lùng thật đấy, ta còn tưởng chúng ta có thể nói mọi chuyện với nhau cơ.”

Văn Cửu Uyên lập tức rảo bước tiến lên, sóng vai cùng hắn, giọng nói thấp trầm:

“Thư Từ, ta nợ ngươi một lời xin lỗi.”

“Nửa đêm bụng ta đột nhiên quặn đau, rất khó chịu. Nhìn thấy ngươi đang ngủ say, ta không đành lòng đánh thức, nên một mình lén ra ngoài tìm y tu chẩn trị. Ở chỗ họ uống thuốc nghỉ ngơi cả ngày, đến giờ mới có sức quay về.”

Lời vừa nói ra, cơn giận trong lòng Hạ Thư Từ lập tức bay sạch, hắn tròn mắt lo lắng:

“Nghiêm trọng đến vậy sao? Vậy thì ta đưa ngươi đi tìm y tu trong tông xem lại.”

Văn Cửu Uyên liền vươn tay giữ hắn lại, nhẹ giọng:

“Không cần đâu. Nếu ta chưa khỏe, đã chẳng có sức mà tìm ngươi rồi.”

Văn Cửu Uyên hai tay đặt lên vai Hạ Thư Từ, nhẹ nhàng mà không dung tình, xoay người hắn lại đối diện mình, khiến hắn dù có muốn né tránh ánh mắt cũng không thể.

Lông mi Hạ Thư Từ khẽ run, ánh mắt lảng đi chỗ khác, có phần mất tự nhiên:

“Làm… làm gì vậy? Đêm tối gió lớn, lỡ đâu có người thấy, há chẳng phải bất nhã?”

Thiếu niên sắc mặt có chút mệt mỏi, giữa hàng mày lộ rõ phiền muộn chưa tan, ánh mắt vốn luôn sáng rỡ cũng ảm đạm hẳn đi, chẳng còn chút nhu hòa thường ngày.

Văn Cửu Uyên vươn tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua bên tai hắn, nơi vẫn còn dính vệt bột mì chưa rửa sạch, đường nét môi khẽ mím, giọng đều đều:

“Cơm ngươi làm để nguyên đấy không ai đụng đến, cả ngày ngươi chờ mà ta không về, phải không?”

Chỗ bị tay y chạm vào thoáng ửng hồng, có lẽ là do sát qua vết xước.

Hạ Thư Từ bối rối đẩy tay y ra, ngoài miệng vẫn mạnh miệng, cố ý cứng giọng:

“Văn tiên sinh đói bụng thì cứ nói thẳng, hôm nay còn có đại yến linh đình chờ kia mà.”

“Nói mấy câu dễ nghe hòng dỗ ta, ta còn mang ngươi cùng đi ăn tiệc đấy.” Hắn hừ nhẹ một tiếng, quay đi.

Thế nhưng Văn Cửu Uyên chẳng hề cười. Y cúi đầu, ngón tay khẽ vuốt bên khóe mắt thiếu niên, tựa hồ đang lần thứ ba chạm vào những ký ức sâu trong đáy lòng.

Lần đầu tiên, chính là khi Hạ Thư Từ vì một nụ hôn bất ngờ trong mê loạn mà thở không nổi, mắt hoe đỏ vì thiếu dưỡng khí, còn bị chê cười, tức giận đến nỗi đôi mắt đỏ hoe lườm y không thôi.

Lần thứ hai, là khi Hạ Thư Từ bị thương nặng trong trận lôi vân, khắp người đẫm máu, ngỡ rằng lần này khó qua khỏi. Khi phát hiện mình vẫn còn sống, việc đầu tiên hắn làm là nhào vào lòng y, khản giọng trách móc từng lời, từng chữ đều là tín nhiệm.

Và đây là lần thứ ba.

Thiếu niên vì y mà ở lại chờ đợi suốt một ngày. Người vốn chẳng quen vào bếp nay tay đã phồng rộp vì nấu cơm. Ngón trỏ tay trái vừa lành vết thương hôm trước lại bị d.a.o cứa thêm lần nữa, thế mà lại lén giấu đi, không dám để y thấy.

Mỗi một lần, đều là vì y.

Thế nhưng lúc này, Hạ Thư Từ không còn nhào vào lòng y như trước nữa. Thiếu niên đã bị thương đến tận tâm can, chỉ yên lặng tự mình l.i.ế.m vết đau, lặng lẽ kéo xa khoảng cách.

Hắn gọi y đầy đủ cả họ tên, gọi là Văn tiên sinh, như thể cố tình dựng một bức tường, đem phần chân tâm từng phơi bày thu hồi lại, từ nay về sau không còn tùy tiện trao ra nữa.

Khi khóe mắt bị chạm nhẹ, Hạ Thư Từ giật mình nhận ra bản thân đỏ mắt đã bị phát hiện, bèn quay đầu tránh đi, lặng giọng nói:

“Không phải…”

Tại sao mấy chuyện mất mặt lại chẳng thể che giấu nổi?

Hắn đẩy tay Văn Cửu Uyên ra, nghiêm nghị chuyển đề tài:

“Văn tiên sinh, phiền ngươi bảo trì khoảng cách. Chớ nên cứ làm ra những hành vi khiến người khác hiểu lầm. Kim Đan yến sắp bắt đầu rồi, nếu đi muộn thì chẳng ăn được đồ nóng đâu.”

Văn Cửu Uyên khựng lại, lặng lẽ rút tay về:

“Tuân mệnh.”

Y trầm mặc giây lát, rồi nói:

“Ngươi phạt ta đi.”

“Ngươi có thể coi ta là con rối, cốt tượng, bình gốm, hay một món trang sức. Dù là thứ gì cũng được… Chỉ cần có thể mang theo bên người.”

“Chỉ cần ngươi chịu mang ta theo, ta sẽ không rời đi nữa. Ngươi muốn tìm ta, lúc nào cũng có thể tìm được.”

“Như vậy có thể khiến Thư Từ nguôi giận, yên tâm chăng?” Đại ma đầu rũ thấp hàng mi dài, thần sắc nghiêm trang mà e dè.

Hạ Thư Từ rùng mình một cái, vẻ mặt đầy hoảng hốt:

“Đại ca ơi, ta cầu ngươi đấy… trở lại làm người bình thường được không? Nói kiểu đó dọa người lắm rồi.”

Văn Cửu Uyên không buông tha, vẫn nhẹ giọng hỏi:

“Không cân nhắc một chút sao?”

Trong đầu Hạ Thư Từ vang lên hồi chuông cảnh báo:

“Không!”

Hắn nghiêm túc nói:

“Ngươi mà nghĩ như vậy, ở nơi chúng ta chắc chắn sẽ bị liệt vào diện trọng điểm giám sát.”

Văn Cửu Uyên lộ vẻ tiếc nuối thật sự:

“Vậy… thôi vậy.”

Hạ Thư Từ rùng mình, đầy người nổi da gà:

“… Ngươi thoạt nhìn còn như đang rất mong đợi, có phải không ổn lắm không?”

“Không có,” Văn Cửu Uyên cúi đầu, không dám thừa nhận.

Y đã dốc hết tâm trí, muốn tìm một cách trừng phạt mà có thành ý, nhưng Hạ Thư Từ không cần, thẳng thừng từ chối, khiến y hoàn toàn không biết nên làm gì để dỗ cho thiếu niên kia nguôi giận.

Tính tình Hạ Thư Từ vốn ôn hòa, ít khi nổi nóng, nhưng một khi thực sự bị tổn thương, hắn sẽ không nói một lời mà lặng lẽ tránh xa. Từng vòng thân cận một bị xóa bỏ, hắn lại vẽ ra một vòng mới, đem người không còn xứng đáng bị đẩy ra ngoài ranh giới ấy.

Mà Văn Cửu Uyên không muốn trở thành Văn tiên sinh xa cách ấy.