Ván Cờ Của Công Chúa

Chương 10



Chương 10:  

"Ngươi chắc không biết đâu, Tào quý phi đã có thai, hắn chỉ sợ cuộc tranh chấp giữa hoàng đế và hoàng hậu sẽ ảnh hưởng đến thai nhi của quý phi."

Ta thật sự không biết.

Nhưng Huyền Tú không vui, ta lại rất vui.

Ta thuận theo: "Quốc sư đại nhân chắc không định nói rằng ngài mới thật lòng với ta chứ, khuyên ngài đừng nói, quá xui xẻo đấy."

Huyền Tú hơi chán nản ngồi lại vào bồn tắm.

Hắn không thăm dò nữa.

"Bốn năm trước, ta tặng một cái lạc mai cho một nữ tử, người đó tên là Trần Niệm Vi."

"Nhưng Niệm Vi có thể là bất kỳ ai, duy nhất không thể là công chúa."

Ta hỏi: "Ngươi nghi ngờ ta không phải công chúa?"

Huyền Tú lại nói: "Không, ngươi nhất định là công chúa, ta nghi ngờ ngươi không phải Niệm Vi."

"Bên hông Niệm Vi có một vết bớt, hình dáng như hoa mai nhưng trên người công chúa không có."

Huyền Tú ngẩng đầu nhìn ta: "Ta muốn xem bên hông của ngươi, hôm nay nếu ta không có được câu trả lời, sẽ không để ngươi rời khỏi phủ quốc sư."

Làm thủy tặc chẳng phải việc gì an toàn, dù phụ thân ta là tên đầu sỏ cướp nước.

Theo năm tháng trôi qua, luôn có kẻ muốn trêu chọc ta để kiếm chút lợi lộc.

Bởi ta là nữ nhân nên họ luôn nghĩ ta dễ bắt nạt.

Chỉ cần ta nhượng bộ một chút, họ sẽ lấn tới, cố lột sạch quần áo trên người ta.

Vì thế, ta không thể lùi một bước.

Trong sào huyệt, ta không phải kẻ giỏi võ nghệ nhưng bù lại, ta đủ tàn nhẫn.

Đổi thương lấy thương, đổi mạng lấy mạng.

Không phải ai cũng có thể sống sót sau khi bị thương.

Họ sợ bị thương nên không dám tùy tiện động thủ với ta.

Đã lâu lắm rồi không còn ai dám nghĩ tới chuyện lột đồ ta - đó là sự yên ổn ta giành giật bằng những vết sẹo đầy mình.

Ta bật cười lớn: "Được thôi, Huyền Tú, ngươi hãy mở to mắt mà xem cho kỹ."

Ta vén vạt áo tay trái, phô ra vết sẹo ở hông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Những đường sẹo chằng chịt ngang dọc khắp cơ thể.

Dù trước kia trên người ta có gì, giờ cũng chẳng còn nhận ra nữa.

Bớt bẩm sinh?

Ai biết được có từng tồn tại thứ ấy không.

Huyền Tú sững sờ, hắn đột ngột hỏi: "Sao ngươi biết là bên trái?"

Ta nhìn hắn, từ từ buông vạt áo xuống, giọng đầy mỉa mai: "Ta đoán thôi."

Huyền Tú lại rơi vào bối rối: "Ngươi vừa là Niệm Vi, vừa là công chúa, chuyện này không thể nào, nhất định còn có gì đó sai sót."

Ta không có nghĩa vụ giải đáp thắc mắc cho hắn.

Ta quay người định đi nhưng tùy tùng vẫn chặn ở cửa.

Huyền Tú nói: "Đợi đến sáng mai hoặc khi Tào Thừa tới đón, ta sẽ thả ngươi đi."

"Sau đó, ta sẽ khuyên can đế hậu, chấm dứt tranh chấp này."

Ta khinh bỉ cười: "Tùy ngươi khuyên hay không, ta sẽ hành động theo cách của riêng ta. Nếu ban đầu ta không mang tâm lý may rủi, giờ đã không bị ngươi sỉ nhục ở đây. Huyền Tú, đa tạ ngươi đã dạy ta một bài học, khiến ta lại một lần nữa hiểu ra - cầu người không bằng cầu mình."

Huyền Tú quyết tâm giam giữ ta, nói gì cũng vô ích.

Thế là ta chiếm luôn giường của hắn.

Chưa đến nửa đêm, Tào Thừa đã gõ cửa phủ quốc sư.

Huyền Tú và Tào Thừa đối mặt nhau rất lâu nhưng không ai lên tiếng trước.

Cuối cùng, Huyền Tú giữ lời hứa thả ta đi.

Tào Thừa đưa ta về, gần đến nơi, hắn mới lên tiếng: "Huyền Tú bảo ta đêm nay không nên tới."

“Ta đã cãi lời hắn.” Tào Thừa dừng lại một chút, “Nên tiếp theo, ta có thể sẽ gặp chút rắc rối, e rằng không thể chăm lo cho công chúa được nữa.”

Ta thuận miệng hỏi: “Cần ta làm gì?”

Tào Thừa lắc đầu, dưới ánh trăng, nét mặt hắn vô cùng dịu dàng.

“Công chúa, đây không phải giao dịch, ta chỉ hy vọng công chúa được vui vẻ.”

“Nếu công chúa thật sự muốn làm gì, vậy hãy giúp Tào gia chăm sóc quý phi một chút, nàng ấy đang có thai.”

Ta suy nghĩ một lát, gật đầu đáp: “Ta nhất định sẽ để quý phi an tâm nghỉ ngơi.”

Ta làm việc vẫn còn quá thận trọng.

Đáng lẽ ta nên tìm cách g.i.ế.c hoàng hậu, dứt điểm phiền phức.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com