Ván Cờ Của Công Chúa

Chương 18



Chương 18:  

May mắn thay, ta không thực sự tốt với hắn.

Đàm Hoa là loại thuốc mạnh làm cạn kiệt tiềm lực con người, giống như hoa đàm chỉ nở trong chốc lát, rực rỡ trong khoảnh khắc.

Ta đã cho hoàng đế đủ thuốc để hắn dùng đến trước đại tế.

Ta không chuẩn bị lọ thuốc thứ hai, hoàng đế cũng không có cơ hội dùng lọ thứ hai.

Ta chỉ cần hắn sống yên ổn trong khoảng thời gian này.

Rồi đúng lúc, hắn sẽ ngoan ngoãn c.h.ế.t đi.

Vài ngày sau, Tào Thừa lại đến, hắn vẫn giữ thái độ như thường nhưng toàn thân tỏa ra khí tức nguy hiểm.

“Ngụy mỹ nhân đã bị bắt, sau khi bị bắt, nàng cắn vỡ túi độc trong răng, tự sát.”

“Đây là hành động của tử sĩ.”

Tào Thừa đã cởi bỏ lớp vỏ ngụy trang trước mặt ta.

Ta cũng không cần che giấu nữa:

“Nàng vốn tên là Ngụy Thảo Nhi, không còn người thân trên đời, xin công tử toàn vẹn t.h.i t.h.ể của nàng.”

Tào Thừa không tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Ta tưởng công chúa nhân cơ hội nhập cuộc, là để báo thù cho Điền phu nhân.”

“Ta đã coi thường công chúa, Ngụy mỹ nhân vào cung đã hơn mười năm, lại là người của công chúa.”

“Từ mấy tuổi bắt đầu bày mưu? Sáu tuổi, hoặc sớm hơn, với bản lĩnh của công chúa, báo thù đâu cần phải vòng vo như thế.”

Ta nói: “Tào công tử, hãy làm việc vì ta,đi thai nhi trong bụng quý phi, ta sẽ giữ bí mật cho Tào gia.”

Tào Thừa không hề nao núng trước lời đe dọa của ta.

“Công chúa từ nhỏ lớn lên ở Cửu Hà trại, cùng thủ lĩnh thổ phỉ Trần gia thân thiết như một nhà.”

“Công chúa mượn tay Cửu Hà trại để mưu đồ, bày binh bố trận, mười năm trước đã cài hai cây đinh vào triều đình, một vào hậu cung, một vào quân đội.”

“Người trong hậu cung chính là Nguỵ mỹ nhân, còn kẻ trong quân đội hẳn là huynh trưởng của công chúa ở Cửu Hà trại - Trần Đại Ngưu, ta đoán hắn hiện tại đã đổi tên thành Thôi Diệu.”

Tào Thừa quan sát thần sắc ta, tiếp tục nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Chẳng qua hai người này ở vị trí đó, chỉ cần từng chuyển tin tức cho công chúa thì không thể toàn thân mà lui.”

“Vì vậy công chúa còn có một quân cờ ẩn giấu sâu hơn, chuyên trách chuyển tin cho công chúa, cũng chính là người này báo cho công chúa việc Tế Thần, hẳn phải là một trong tam đại gia tộc.”

Tào Thừa nở nụ cười ôn nhu như thường lệ: “Vậy nên, tiểu thủ đoạn hù dọa người của công chúa, đùa với Liễu huynh thì được, đừng mang ra trêu chọc thần.”

Ta không khỏi bật cười khổ.

Mấy chữ "Kỳ lân tử Tào gia" có trọng lượng thế nào, hôm nay ta mới thực sự lĩnh giáo.

Ta rót một chén trà, đưa đến trước mặt Tào Thừa.

“Ta xin tạ tội với Tào công tử, những lời nói nhảm vừa rồi, mong công tử đừng để bụng, công tử muốn ta làm gì, ta đều nghe theo, xin đừng hại họ.”

Tào Thừa cúi đầu nhìn ta: “Nếu ta hy vọng, công chúa có thể lên đài Tế Thần vào ngày mồng 3 tháng 7, chìm sông tế thần, vì bách tính cầu mưa thì sao.”

Ta không ngờ Tào Thừa mở miệng lại nói chuyện này.

Nếu tế thần có hiệu quả thì ta cam tâm tình nguyện chìm xuống sông, đổi lấy thiên hạ thái bình.

Nhưng ta không tin vào thần linh.

Càng không tin Huyền Tú là Thần Tử.

Nếu ngày tế thần thực sự cầu được mưa lớn, ắt hẳn ngày đó vốn dĩ trời sẽ mưa.

Ta càng không thể hiểu nổi, loại người như Tào Thừa lại tin tưởng mù quáng vào thuyết thần ma.

“Tào công tử tin vào thần linh?”

“Không tin.”

Câu trả lời của Tào Thừa không chút do dự.

“Nhưng bách tính tin, chỉ cần có lễ tế, lòng dân còn hy vọng, họ sẽ kiên trì chống chọi thiên tai, chứ không nổi loạn khiến sinh linh đồ thán.”

“Buổi tế lễ này nhất định phải hoàn thành nhưng trước đó, ta hy vọng công chúa được vui vẻ.”

Là như vậy sao?

Tào Thừa thương xót chúng sinh nên chưa từng nghĩ đến việc để ta sống.

Hắn cũng thương xót ta nên hy vọng trước khi chết, ta không còn gì hối tiếc.

Nên nói rằng Tào Thừa có lòng từ bi, hay nên nói rằng Tào công tử có chút sến sẩm?

Ta lại nâng chén trà trong tay lên.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com