Ván Cờ Của Công Chúa

Chương 29



Chương 29: Liễu Vân Sơ hai mắt phun lửa, muốn g.i.ế.c người.

Ta không trêu chọc hắn nữa, cầm lấy đao của hắn rồi ra lệnh thả người.

“Mẫu thân yêu thương con cái, ắt phải tính toán xa xôi, có lẽ công tử nên đến trò chuyện cùng Thẩm phu nhân, biết đâu nàng ấy đang vui lòng.”

“Ta hỏi ngươi, lệnh đường quý tính là gì?”

Liễu Vân Sơ giật mình, vô thức đáp: “Thẩm...”

Ta cười: “Thật trùng hợp, ca ca của ta mượn thân phận cũng họ Thẩm.”

“Công tử hẳn biết, trong kinh thành có người truyền tin cho ta nên ta mới chiếm được thế thượng phong trước khi hồi cung.”

Liễu Vân Sơ đã hoàn toàn sững sờ.

“Thân phận Thẩm Thời này, chỉ cần công tử gật đầu, sẽ là của ngươi.”

“Còn nhớ lời ta nói chứ?” Ta nở nụ cười rạng rỡ, “Dù ta làm gì đi nữa, cũng không phải kẻ thù của công tử.”

Ta lại nắm cổ tay Liễu Vân Sơ chẩn mạch lần nữa.

Mạch tượng của hắn đã khá hơn hôm qua, xem ra có uống thuốc đều đặn.

Cũng khá ngoan ngoãn.

Thế là ta lại dỗ dành hắn vài câu.

“Xem ta chữa bệnh cho công tử, ngươi tha thứ cho ta lần này... cùng những lần trước, được chứ?”

Liễu Vân Sơ sắc mặt phức tạp, mãi không thốt nên lời.

Cuối cùng kiếm cớ chật vật bỏ chạy.

Chắc là đi hỏi mẫu thân rồi.

Ở bên Liễu Vân Sơ, tâm trạng ta thoải mái nhất.

Ta mỉm cười, trở về ngồi lên vương tọa.

Lạc Thế Thu bị giải vào.

Ta nhìn xuống hắn từ trên cao: “Ca ca tốt, quả nhiên ta không thể thấy cảnh ngươi lên ngôi rồi.”

Lạc Thế Thu gương mặt trống rỗng, chẳng còn chút kiêu ngạo nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn nhìn ta, mắt chớp chớp, dường như quyết định điều gì.

Rồi đột nhiên vén vạt áo, quỳ sụp xuống, trán đập mạnh xuống đất.

Chỉ một cái, trán đã thấy máu.

“Bệ hạ, những chuyện cũ đều do tội thần gây ra, cúi xin bệ hạ nhân từ, khoan dung cho họ Lạc.”

Giọng Lạc Thế Thu run rẩy, trạng thái rõ ràng bất thường.

Hắn mặt mày tái nhợt, trán đầm đìa mồ hôi, gân xanh nổi lên ở cổ tay và cổ, dường như đang chịu đau đớn tột cùng.

Ta quan sát một lúc: “Ngươi uống độc?”

Lạc Thế Thu cười thảm: “Loại độc này xuyên tim gặm xương, kẻ uống vào ba ngày mới chết, mong bệ hạ chứng kiến, có thể nguôi giận.”

Giữa ta và Lạc Thế Thu cách mấy mạng người nhưng rốt cuộc chỉ là lập trường khác nhau, thành vương bại tặc mà thôi.

Giờ đây ta là người chiến thắng, đối với hắn cũng chẳng còn gì để hận thù.

Ta không có ý xem cảnh tượng bi thảm của hắn để lấy vui, cũng không vì những gì hắn làm mà thay đổi quyết định.

Ta không nói thêm lời nào, giơ tay ném con d.a.o xuống trước mặt hắn.

Lạc Thế Thu nhìn thấy con dao, đã hiểu rõ.

Hắn tự giễu cười một tiếng, bò tới nắm lấy chuôi dao.

“Cũng được, Lạc gia nuôi dưỡng ta hơn mười năm, ta cũng coi như đã tận lực vì Lạc gia.”

Nói xong, Lạc Thế Thu rút d.a.o ra khỏi vỏ, tự vẫn ngay giữa điện.

Sau đại lễ Tế Thần, ta xử lý rất nhiều việc.

Thái tử không qua khỏi vài ngày sau đã ra đi vĩnh viễn.

Dù ta đã nói rất nhiều lời dối trá nhưng tự nhận mình vẫn coi trọng lời hứa.

Ta đã hứa với Liễu hoàng hậu sẽ tận lực cứu chữa thái tử và ta thật sự đã tận lực.

Ta hy vọng mình có thể chữa khỏi bệnh tim hơn bất kỳ ai nhưng thật ra ta không thể chữa khỏi bệnh tim.

Trong mắt người khác, ta là một đại phu tài giỏi.

Nhưng y thuật của ta, đến giờ này, thật ra chỉ mới học được bốn năm.

Trình độ y thuật của ta chỉ ở mức khá, so với y thuật, ta lại giỏi về độc thuật hơn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com