Ván Cờ Sinh Tử

Chương 11



Nhị tiểu thư nhà họ Giang, chị ruột cùng cha cùng mẹ với tôi. Là người vợ đầu tiên của hắn.

 

Chỉ tiếc rằng… chị ấy đã c.h.ế.t rồi.

 

Là do Chu Ứng Hạc hại chết.

 

Mỗi lần nhớ tới chuyện đó,

tôi lại nghiến răng căm hận,

muốn xé xác hắn ra thành trăm mảnh.

 



 

Khi còn trẻ, mẹ tôi là chính thất của Giang Chính Hải.

Sau khi sinh liền hai con gái, gã dần bộc lộ bản chất xấu xa,

suốt ngày chửi bới, đánh đập mẹ không thương tiếc.

 

Rồi cái "mầm tai họa" mà gã gieo bên ngoài thời trẻ đột nhiên tìm đến tận cửa.

 

Xét nghiệm ADN xong… lại thực sự là con trai ruột của lão.

 

Từ đó, tôi và chị bỗng dưng có thêm một người anh trai — Giang Thanh Phó.

 

Từ sau ngày ấy, tôi và chị càng thêm khốn khổ.

 

Năm tôi mười bốn tuổi bị bắt cóc,

chính chị là người khắp nơi cầu cứu, cuối cùng tìm được đến trước mặt Chu Ứng Hạc.

 

Khi đó, hắn ra tay giúp đỡ như một người nghĩa hiệp,

để cô thiếu nữ mười bảy tuổi vừa gặp đã động lòng.

 

Tôi từng nghĩ, đó là chốn nương thân cả đời này.

 

Nào ngờ… thứ hấp dẫn con ác quỷ đội lốt người ấy

không phải là lòng biết ơn hay sự ngưỡng mộ của chị,

mà là…

Một thiếu nữ đầy m.á.u me,

tay nắm nửa khối huyết ngọc,

gương mặt lạnh như sương,

từ tầng hầm g.i.ế.c c.h.é.m xông ra — chính là tôi

 

Hắn bị tôi mê hoặc.

 

Chị chỉ là người thay thế.

Là cái bóng.

Là thứ để hắn mặc sức giày vò, mắng nhiếc, đánh đập.

 

Chị gái tôi,

vì không thể chịu đựng nổi tư tưởng súc sinh của chồng,

đã từng có ý định liều mạng cùng hắn.

 

Chỉ tiếc…lại bị hắn phản sát.

 

Chị tôi đã từng xinh đẹp đến nhường nào.

 

Từng một thân váy trắng,

ngồi bên cây đàn piano đắt giá nhất cả nước,

một bản nhạc, danh động toàn Hoa quốc.

 

Cuối cùng, lại c.h.ế.t trong thân thể vặn vẹo, mặt mũi chẳng còn nguyên vẹn.

 



 

“Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

“A Ngọc.”

 

Chu Ứng Hạc đi theo sau tôi.

 

“Đừng vội rời đi.”

 

Nhưng tôi thực sự rất vội.

 

Vội đi tìm Đơn Quyết.

 

Dù chuyến đi lần này vô cùng bí mật, việc hắn xuất hiện ở đây,

không loại trừ khả năng là có người sắp đặt từ trước.

 

“Có lẽ thứ này… chính là thứ cô muốn.”

 

Chu Ứng Hạc giơ lên một tờ giấy, trên đó là những nốt nhạc được viết nắn nót gọn gàng.

 

Là bản nhạc chị tôi sáng tác!

 

Tôi lập tức vươn tay giật lấy.

 

Chu Ứng Hạc nâng tay lên cao.

 

“Xem ra… thứ này với cô, thực sự rất quan trọng.

Cũng chỉ là một bản phổ nhạc thôi mà.”

 

“Chu Ứng Hạc,

anh thật khiến người ta buồn nôn.”

 

“Đừng nói vậy… tôi sẽ đau lòng mất.”

 

Hắn lắc lư bản nhạc trước mặt tôi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Muốn cũng được.

Chỉ cần… cô ôm tôi một cái.”

 

“Được.

Nhưng ngươi phải đưa tôi trước,

tôi phải xác nhận đó có đúng là của chị tôi hay không.”

 

“Không vấn đề.”

 

Chu Ứng Hạc đưa bản nhạc cho tôi

 

Chị tôi từ nhỏ đã có thói quen viết chữ rất lạ

ở một vài chỗ thường có nét bút khựng lại,

không ai để ý đến điều đó ngoài tôi.

 

Tôi cẩn thận đối chiếu, so từng nét một.

 

Quả thật là nét chữ của chị.

 

Nước mắt tôi bất giác trào ra.

 

Chu Ứng Hạc ôm chặt lấy tôi.

 

“Đừng khóc nữa, không thì tôi sẽ thấy đau lòng đấy.

Cô khóc trông giống y như chị cô… mà tôi thì không thích điều đó.”

 

Chu Ứng Hạc, tôi sẽ g.i.ế.c anh.

Chỉ là chuyện sớm hay muộn.

 

Tôi nhắm mắt lại.

Một giây.

 

Mở ra.

 

Và nhìn thấy Đơn Quyết đứng ngay gần đó,

mắt dán chặt về phía này như muốn xé nát mọi thứ.

 

Hắn nghiêng đầu, đôi mắt đỏ au.

 

Sát khí tràn ngập.

Mạnh đến mức khiến tôi ớn lạnh cả sống lưng.

 

 

Tôi hít sâu một hơi.

 

“Ôm đủ chưa?

 

Đủ rồi thì buông ra đi.”

 

Giọng tôi dửng dưng đến đáng sợ.

 

Chu Ứng Hạc từ từ buông tay.

 

Hắn cười nhạt, nghiêng đầu nhìn tôi, giọng lười biếng nhưng đầy ẩn ý:

 

“Nhưng tôi thấy… vẫn chưa đủ.

Nếu có thêm một nụ hôn nữa thì có lẽ sẽ vừa vặn hơn.”

 

Cả người tôi lạnh đi.

 

Không phải vì sợ.

 

Mà là vì ghê tởm đến tận xương.

 

Tôi rút d.a.o găm, không chút do dự, cắt ngang lời hắn.

 

Chu Ứng Hạc phản ứng rất nhanh, đưa tay chặn lại.

Lưỡi d.a.o chỉ mới đ.â.m vào bụng hắn vài phân.

 

Chưa đủ.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

Hắn vẫn chưa chết.

 

Tôi ấn mạnh thêm.

 

Máu bắt đầu chảy ra, đỏ thẫm đầu ngón tay.

 

Chu Ứng Hạc vẫn giữ chặt lưỡi dao, ngón tay trắng bệch vì siết quá mạnh.

 

Hắn cười, giọng trầm thấp như thì thầm vào tai tôi:

 

“Bảo bối à, nóng nảy quá rồi đấy.

Lỡ mà làm lớn chuyện, người gánh tội thay cô… sẽ là thằng người yêu nhỏ của cô đó.”

 

Ánh mắt hắn tối sầm.

 

“Tiếc thật.

Bức ảnh anh trai cô gửi đến hôm qua, hai người đứng cạnh nhau… đúng là trai tài gái sắc.”

 

Tiếng s.ú.n.g nổ vang tứ phía.

 

Thì ra… tất cả đều nằm trong tính toán của hắn.

Chu Ứng Hạc cố tình dẫn dụ Đơn Quyết đến, cố tình đẩy tôi vào thế phải ra tay.

Để rồi bắt tôi tận mắt nhìn thấy chính mình g.i.ế.c c.h.ế.t người mình yêu.