Ván Cờ Sinh Tử

Chương 5



“Đêm hôm rồi còn mò vào phòng tôi làm gì?

Không biết tôi đang ốm à?

Không rảnh chơi trò trêu ghẹo với anh đâu.”

 

Tia bối rối trong mắt Đơn Quyết chỉ thoáng lướt qua,

rồi lập tức bị thay thế bởi vẻ mặt điềm tĩnh thường thấy.

 

“Xin lỗi, tiểu thư.

Đã làm phiền cô nghỉ ngơi…

Tôi xin phép lui.”

 

“Lại đây.”

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

Giọng tôi không mang theo chút cảm xúc nào.

 

Đơn Quyết nhích đầu gối về phía trước vài phân.

 

“Chát.”

 

Một cái tát giòn tan vang lên.

Mặt Đơn Quyết lệch sang một bên.

 

“Cái này… là hình phạt cho anh.

Hiểu chứ?”

 

Môi anh mím chặt thành một đường thẳng,

ánh mắt thoáng chớp nhẹ,

yết hầu khẽ chuyển động trong bóng tối tĩnh mịch.

 

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi,

ngón cái chỉ khẽ miết một chút

cực kỳ nhẹ, như đang dò xét.

 

Thì ra là đang thử tôi.

 

Tôi hoàn toàn không lo bị phát hiện.

 

Bởi sau mỗi lần huấn luyện trước đây,

tôi đều ngâm tay mình vào dung dịch làm mềm da,

rồi cẩn thận… gọt hết những lớp chai mỏng mới vừa kịp hình thành.

 

Vì thế, đôi tay tôi luôn mềm mại, mịn màng,

giống hệt như một tiểu thư yếu đuối, bệnh tật thật sự.

 

“Nếu tiểu thư vẫn chưa nguôi giận…”

 

Đơn Quyết nghiêng đầu, để lộ bên má còn lại.

 

“Cô có thể… tát thêm một cái ở bên này.”

 

Thử sức mạnh thật của tôi sao?

 

Tôi khống chế lực tay,

nhẹ nhàng nhưng đủ để để lại ba dấu ngón tay mờ mờ trên mặt anh.

 

Đơn Quyết khẽ thở ra một hơi.

 

“Tiểu thư, giờ… cô hả giận chưa?”

 

Khóe môi anh thấp thoáng một nụ cười nhỏ,

nhưng tôi nhận ra rõ

phía sau nụ cười đó là hàm răng khẽ nghiến lại, kiềm nén.

 

Vẫn còn chưa phục à?

 

“Là anh tự xin bị đánh, đánh xong lại giận dỗi.

Tôi mệt rồi.

Đi đâu thì đi cho khuất mắt tôi.”

 

Đơn Quyết khẽ chạm vào vết tát trên mặt,

động tác nhẹ đến gần như không có.

Rồi anh xoay người trèo qua cửa sổ, lặng lẽ rời đi.

 

Trước khi biến mất,

anh còn để lại một câu khẽ như gió:

 

“Tôi… không giận.”

 

7

 

Sau khi khỏi bệnh, tôi thực sự không chịu nổi cảm giác bị nhốt mãi trong phòng.

 

Vậy nên tôi ra thảo nguyên…thăm Châu Châu.

 

Châu Châu là con sói mà tôi nuôi.

 

Đôi mắt của Châu Châu là một màu hổ phách tuyệt đẹp,

sắc nhìn sắc lạnh, tai tam giác dựng đứng, trông vô cùng cảnh giác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tôi nuôi nó từ nhỏ,

bộ lông dày mượt, toàn thân tuyết trắng,

chỉ riêng đầu là xen kẽ giữa lông xám và trắng —

đứng giữa gió, trông oai phong cực kỳ.

 

“Châu Châu~”

 

Vừa nghe thấy tiếng tôi gọi,

ánh mắt sắc như d.a.o của nó lập tức biến thành ngơ ngác đáng yêu.

Nó vừa nhảy vừa chạy về phía tôi,

bộ lông bị gió thổi bay, xù lên như cục bông trắng mịn.

 

Tôi ngồi xổm xuống, khẽ vuốt ve lớp lông mềm trên đầu nó.

 

Nó lập tức dụi đầu vào lòng tôi,

liên tục cọ cọ qua lại như đang làm nũng.

 

Đầu lưỡi mềm mại lại khẽ l.i.ế.m nhẹ đầu ngón tay tôi.

 

Chiếc váy trắng của tôi ngay lập tức bị dính đầy cỏ khô.

 

Lông của Châu Châu phảng phất một mùi nắng ấm —

thứ mùi chỉ có khi lông dày được ánh mặt trời hong suốt cả buổi trưa.

 

Tôi cúi xuống, hít một hơi thật sâu vào mũi.

Lại hít thêm một cái nữa.

 

“Xem cái bộ dạng của mày kìa, chẳng ra dáng sói chút nào.

Giống chó nhà thì đúng hơn.”

 

Châu Châu lại hừ hừ hai tiếng, như đang "bất mãn".

 

Rồi bất thình lình nằm vật xuống đất,

lộ ra cái bụng trắng xù mềm mại, giương mắt lên nhìn tôi,

rõ ràng là đang ra lệnh tôi phải xoa bụng nó cho bằng được.

 

Ban đầu, khi thấy một con sói lao về phía tôi,

Đơn Quyết lập tức vào trạng thái cảnh giác.

 

Nhưng sau khi nhận ra đó là thú cưng tôi nuôi,

anh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Dù vậy… anh vẫn chưa thật sự thả lỏng.

 

Tôi gọi anh lại gần:

 

“Lại đây, sờ thử nó đi.

Không cắn đâu.

Châu Châu bị kẹp bẫy gãy cả hai chân khi còn nhỏ,

chính tôi đã cứu nó.

Sau đó tôi mua cả mảnh thảo nguyên này để nuôi nó.”

 

Đơn Quyết chần chừ đưa tay ra,

khẽ bóp tai Châu Châu một cái.

 

“Sói… thực sự có thể thuần hóa sao?”

 

“Tôi không biết,

nhưng tôi biết Châu Châu muốn như vậy.

Nó theo tôi từ khi còn bé xíu,

ngoan lắm.

Còn ai kia…”

 

Tôi liếc sang, đầy ẩn ý:

 

“Cứng đầu hơn cả sói, chẳng chịu nghe lời.

Không như Châu Châu của tôi — biết thân, biết phận, lại còn thích được cưng chiều.”

 

Đơn Quyết cúi đầu, lặng lẽ xoa lông sói,

không nói một lời.

 

Lúng túng đến mức như thể muốn… xoa cho trụi cả đám lông trên người Châu Châu.

 

“Tôi có mang quà cho Châu Châu.

Anh ở lại đây chơi với nó nhé, tôi đi lấy.”

Tôi vừa bước được mấy bước,

đã nghe thấy tiếng gừ gừ khe khẽ trong cổ họng Châu Châu.

 

Tên tiểu tử này… tôi mới rời đi một chút đã quay sang nịnh bợ người khác rồi.

Đúng là một con sói vong ơn tiểu bạch nhãn.”

 

Tôi cầm món quà quay trở lại.

 

Từ xa nhìn lại —

trời xanh mây trắng,

chú sói nhỏ tôi yêu quý nhất, và người đàn ông tôi thích nhất…

 

…Bỗng nhiên tôi thấy có gì đó không ổn.